Polaroid
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328094

Bình chọn: 8.00/10/809 lượt.

u khổ, dù chỉ là một chút.

Hài nhi… không được nhắc đến…

“Vương gia định đứng ngoài này đến bao giờ?” Màn trướng khẽ động, Sính Đình bước ra ngoài, dịu dàng hỏi.

Nàng nắm lấy bàn tay Sở Bắc Tiệp, cùng chàng bước vào trướng rồi mỉm cười, nói:

“Sính Đình biết bản lĩnh cầm quân của Vương gia, tình thế dù nguy nan

đến đâu cũng không thể khiến Vương gia phiền não thế này. Rốt cuộc Mạc

Nhiên đã nói gì, mà khiến Vương gia do dự, buồn bã tới mức ấy?”.

Sở Bắc Tiệp

nắm lấy bàn tay mềm ấm của Sính Đình, ngọc ấm hương nồng gần trong gang

tấc, chốn cực lạc chẳng qua cũng chỉ thế này. Thời khắc giờ lành cảnh

đẹp bỗng bị câu hỏi trong lòng phá hỏng, Sở Bắc Tiệp cắn môi, cuối cùng

cũng hạ được quyết tâm: “Sính Đình, hôm đó tại biệt viện ẩn cư…”.

“Vương gia, mật thám cử đi đã về.” Giọng nói của binh sĩ bẩm báo vang lên ngoài trướng đúng vào thời điểm không thích hợp nhất.

Không biết tại sao, Sở Bắc Tiệp bỗng thấy lòng thở phào, vội vàng vén rèm, bước ra: “Báo ngay!”.

Thành đô Vân Thường chìm trong tang thương.

“Cái gì?”, Hà Hiệp mặc áo tang đập bàn cái rầm, đứng dậy kinh ngạc, “Sở Bắc Tiệp đột nhiên xuất hiện?”.

“Đúng thế!”

Lính truyền tin quỳ một gối, không dám ngẩng đầu. “Rất nhiều binh sĩ đều nói tận mắt nhìn thấy Sở Bắc Tiệp đứng trên dốc núi giương cung, bắn

chết Đại tướng quân Trầm Cảnh.”

“Hắn có bao nhiêu binh mã?”

“Các thuộc hạ của Đại tướng quân Trầm Cảnh đều nói không nhìn rõ.”

Hà Hiệp nổi giận: “Hai quân giao chiến, Sở Bắc Tiệp từ phía sau bắn tên, sao lại không nhìn rõ có bao nhiêu người xông tới?”.

“Khởi bẩm Phò mã, lúc đó… vừa nhìn thấy Trấn Bắc vương, bọn họ đã sợ hết hồn, chưa kịp giao chiến, đại quân đã tự tan tác…”

“Hèn mạt!”, Hà Hiệp cắt ngang.

Lính truyền tin im bặt, không dám lên tiếng.

“Chỉ nhìn

thấy trên dốc có một bóng người, còn chưa giao chiến mà hơn vạn binh mã

đều sợ chạy hết.” Hà Hiệp đi đi lại lại trong phòng, giọng giận dữ, “Đám người Trầm Cảnh mang theo lần này là binh sĩ kiểu gì? Dù hắn còn sống

trở về, bản Phò mã cũng sẽ trị hắn tội luyện binh không nghiêm”.

Sau cái chết của Diệu Thiên, Phò mã nắm trọn đại quyền Vân Thường ngày càng hung ác

nham hiểm, ánh mắt lúc nào cũng ẩn chứa hận thù, khiến người ta không

lạnh mà run.

Lính truyền

tin quỳ trên đất, nghe tiếng chân Hà Hiệp đi qua đi lại, tim đập thình

thịch như có người đánh trống trong lồng ngực. Hắn bỗng nghe bên ngoài

có tiếng bẩm báo: “Phò mã, lính truyền tin từ vương cung Đông Lâm đã

về”.

“Gọi hắn vào đây.”

Cửa phòng bị đẩy ra, một tên lính truyền tin khác người đầy bụi bặm bước vào, quỳ

xuống, vừa thở vừa nói: “Bẩm Phò mã, Trấn Bắc vương đột nhiên xuất hiện ở thành đô Đông Lâm, giết chết mấy binh sĩ Vân Thường ta”.

“Cái gì?”, Hà Hiệp dừng bước, “Nói rõ hơn đi”.

“Sáu hôm trước, Trấn Bắc vương xuất hiện ở thành đô Đông Lâm giương cung bắn mấy thị vệ của quân ta.”

“Sao không cử người đuổi theo?”

“Đại tướng

quân lập tức sai binh mã ra khỏi thành truy đuổi, nhưng ra tay xong,

Trấn Bắc vương lập tức dẫn theo mấy kỵ sĩ đi ngay, đến khi chúng ta đuổi theo ra ngoài thành, bọn họ đã đi xa, trời đêm lại tối đen nên rất khó

đuổi được.”

“Trời đêm?”, Hà Hiệp nheo mắt, “Hắn xuất hiện ở thành đô Đông Lâm vào đêm của sáu hôm trước?”.

“Vâng.”

Hà Hiệp nhìn về phía lính truyền tin đến trước: “Ngươi vừa nói, buổi tối của sáu hôm trước, Sở Bắc Tiệp xuất hiện trên dốc núi nơi ẩn nấp của vương tộc Đông Lâm?”.

“Vâng, thưa Phò mã.”

“Hai nơi này cách xa nhau như thế, Sở Bắc Tiệp sao có thể xuất hiện đồng thời ở hai điểm?”

“Việc này… việc này…”

“Có nhìn rõ mặt Sở Bắc Tiệp không?” Hà Hiệp hỏi lính truyền tin vừa từ thành đô Đông Lâm trở về.

“Tuy không nhìn rõ, nhưng theo lời đám binh sĩ ở đó nói, những người bên cạnh hắn đều hét lên Trấn Bắc vương…”

“Ngu dốt!

Mới nghe đối phương hét lên vài tiếng đã tưởng rằng hắn chính là Trấn

Bắc vương? Lơ là đến thế, há chẳng phải nhầm lẫn chủ tướng?”, Hà Hiệp

hét lên, “Người đâu! Lôi hắn ra ngoài cho ta!”.

“Phò mã tha

mạng! Phò mã tha mạng! Thuộc hạ không dám nói bừa, không dám lơ là! Giờ

khắp Đông Lâm đều nói Trấn Bắc vương đã về, chắc chắn là có việc này,

thuộc hạ sẽ điều tra rõ ràng…”, lính truyền tin liên tiếp dập đầu.

Đông Chước

cầm theo thư tín vội vã bước vào cửa, thấy Hà Hiệp sắc mặt xám xanh, lại thấy lính truyền tin đang xin tha mạng, bèn nói: “Thiếu gia?”.

Hà Hiệp thấy Đông Chước đang cầm quân báo, biết là có chuyện quan trọng nên lạnh

lùng hạ lệnh: “Bản phò mã tạm thời tha mạng cho ngươi, còn tái phạm

quyết không tha! Ra ngoài”.

Hai lính truyền tin may mắn thoát nạn, vội vã rời khỏi.

“Thiếu gia, Sở Bắc Tiệp xuất hiện ở thành đô Bắc Mạc.”

“Việc xảy ra khi nào?”

“Sáu ngày trước đây.”

Hà Hiệp cười gằn: “Sáu ngày trước, Sở Bắc Tiệp xuất hiện ở ba nơi khác nhau, thành

đô Đông Lâm, trong rừng rậm, thành đô Bắc Mạc. Kẻ ngốc cũng biết đã xảy

ra chuyện gì”.

Đông Chước

lập tức tỉnh ngộ: “Có người lợi dụng danh tiếng của Sở Bắc Tiệp, mạo

nhận Sở Bắc Tiệp để làm dao động lòng quân ta! Nghĩ cũng phải, Sở Bắc

Tiệp mất tích đã lâu, vương cung Đông Lâ