
m thành đống tro tàn, nếu hắn
định tái xuất thì phải xuất hiện từ lâu rồi, sao đến tận lúc này mới đột nhiên xuất hiện?”.
Hà Hiệp nhắm mắt một lát, nghe những lời của Đông Chước thì mở mắt ra, trong đó như
có tia sáng đang nhảy múa: “Không, nếu giả mạo Sở Bắc Tiệp có thể dao
động lòng quân, thì ngay từ khi quân Vân Thường tấn công Đông Lâm đã
phải xuất hiện việc này. Điều ấy càng rõ một điều rằng, Sở Bắc Tiệp đã
xuống núi thật. Cùng xuất hiện một lúc ba nơi chỉ là kế dụ địch, chính
là muốn lừa chúng ta, muốn chúng ta tưởng rằng có người giả mạo. Đáng
tiếc, lừa được kẻ khác nhưng sao lừa được Hà Hiệp ta?”.
Đông Chước
hoàn toàn tỉnh ngộ, ngẩn người hồi lâu: “Nếu đúng là Sở Bắc Tiệp, liệu
thiếu gia có nên dốc hết đại quân, lập tức tiến đến Đông Lâm đối phó với hắn?”.
“Sở Bắc Tiệp rất giỏi ẩn giấu tung tích, ngươi có biết muốn truy kích hắn trên khắp
thảo nguyên hoang vu rộng lớn của Đông Lâm phải cần đến bao nhiêu binh
mã, bao nhiêu thời gian không?” Khuôn mặt đẹp của Hà Hiệp ẩn giấu sự sắc bén, khóe môi hơi nhếch lên, “Truyền lệnh, chuẩn bị hành trang. Ta phải đến Quy Lạc”.
Vẻ mặt ngơ
ngác, Đông Chước hỏi: “Hai cánh quân của Phi Chiếu Hành và Thương Lộc đã đến Quy Lạc, đủ để đối phó với một Quy Lạc đang nội loạn, thiếu gia hà
tất phải đến đó?”.
“Đánh rắn
phải đánh bảy tấc[1'>. Đông Chước, ngươi có biết điểm yếu của Sở Bắc Tiệp nằm ở đâu không?” Đôi mắt sáng của Hà Hiệp chuyển động, vẻ mặt vô cùng
khó đoán nhìn Đông Chước.
[1'> Cách ví von của người Trung Quốc, ý chỉ nói năng, làm việc gì cũng cần phải nắm rõ cái quan trọng, điểm mấu chốt nhất.
“Điểm yếu của Sở Bắc Tiệp?”. Bị hỏi, Đông Chước chau mày nghĩ ngợi.
Thấy Đông Chước không hiểu, Hà Hiệp mỉm cười: “Điểm yếu của Sở Bắc Tiệp nằm ở hai chữ ‘Binh mã’”.
Một mũi tên trúng ngay vào đích.
Đông Chước thật sự tỉnh ngộ.
Binh lực của hai nước Đông Lâm, Mắc Mạc đã hoàn toàn tan vỡ, Sở Bắc Tiệp muốn có
tinh binh chỉ còn cách tìm đến Quy Lạc thực hiện ý định của mình. Hà
Hiệp lập tức đến Quy Lạc, đánh tan đại quân Quy Lạc cũng đồng nghĩa với
việc phá tan cơ hội tìm kiếm binh sĩ cuối cùng của Sở Bắc Tiệp.
Không bột chẳng gột nên hồ. Không có binh mã quân lương, Sở Bắc Tiệp còn có thể làm gì?
Dù có là
thần tướng, Sở Bắc Tiệp cũng không thể chỉ dựa vào sức mạnh của một
người để đánh thắng đội quân lớn mạnh của Vân Thường.
Bàn xong kế sách, hai người một trước một sau rời khỏi thư phòng.
“Đến tận bây giờ, thuộc hạ vẫn không thể tin Sở Bắc Tiệp lại đột nhiên xuất hiện”,
Đông Chước vừa đi vừa lẩm bẩm, “Sao Sở Bắc Tiệp lại vô duyên vô cớ xuất
hiện vào lúc này?”.
“Sự xuất hiện của Sở Bắc Tiệp không thể là vô duyên vô cớ.”
“Thiếu gia?”
“Chắc chắn có nguyên do.” Hà Hiệp trầm giọng, ánh mắt lấp lánh tinh anh thoáng nhìn qua hậu viện. Nơi đó, Sính Đình đã từng ở.
Cửa phòng ấy vẫn đang đóng chặt.
Thiên hạ rộng lớn này, còn ai có thể khiến Sở Bắc Tiệp vì tuyệt vọng ẩn cư phải xuống núi?
Sở Bắc Tiệp dẫn theo tướng sĩ ngày đêm lên
đường, ẩn giấu tung tích, một mặt liên tục cử đi những mật thám nhanh
nhạy nhất để nắm bắt tin tức các nơi.
Cuối cùng đội quân cũng tìm được một nơi ẩn nấp, mọi người tập trung trong trướng soái rách nát, tiếp tục bàn bạc.
“Kế sách của Bạch cô nương quả nhiên rất có tác dụng”, Nhược Hàn vui vẻ bẩm báo,
“Ngày Trấn Bắc vương xuất hiện nơi rừng rậm, Nhược Hàn đã làm theo kế
sách của Bạch cô nương, sắp xếp mấy người có hình dáng tương tự Trấn Bắc vương xuất hiện ở các nơi tấn công quân Vân Thường, dặn dò họ tự xưng
là Trấn Bắc vương. Hiện giờ lòng quân khắp Vân Thường đều hoảng hốt”.
La Thượng
hưng phấn gật đầu: “Kế này đúng là một mũi tên trúng hai đích. Binh lính Vân Thường sợ hãi, đồn đại khắp nơi. Nhưng một người không thể cùng
xuất hiện ở mấy nơi một lúc, nên đám tướng lĩnh Vân Thường đều cho rằng
đây chỉ là kế lừa địch, dù Hà Hiệp có nhận được thông báo, cũng sẽ cho
rằng đó chỉ là lời đồn đại. Chỉ cần họ không lập tức cử đại quân bao
vây, chúng ta sẽ có cơ hội nghỉ ngơi lấy sức”.
“Tên tặc tử
Hà Hiệp đó chắc chắn trúng kế rồi!”, Sâm Vinh cười sảng khoái, “Mật thám về báo, sau khi nhận được cấp báo từ khắp nơi truyền về, Hà Hiệp không
hề tập trung đại quân kéo đến Đông Lâm mà dẫn quân xuất phát tới Quy
Lạc. Có thể thấy, hắn không tin Trấn Bắc vương đang ở Đông Lâm. Ha ha,
nói cho cùng thì đúng là mưu kế của Bạch cô nương đã phát huy tác dụng,
thực là kế sách cao minh”.
Ngồi bên
cạch Sở Bắc Tiệp, nghe mọi người khen ngợi, vẻ mặt Sính Đình không chút
vui mừng mà khẽ thở dài, cười như mếu: “Sính Đình thực xấu hổ, Hà Hiệp
đích thân đi Quy Lạc, càng chứng tỏ Phò mã Vân Thường đã nhìn thấu kế dụ địch của Sính Đình”.
“Sao?” Nụ cười của tất cả mọi người đều ngưng lại.
Dưới bàn, Sở Bắc Tiệp khẽ nắm bàn tay Sính Đình, rồi quay qua nhìn nàng, ung dung
cười nói: “Ngày Hà Hiệp đến Quy Lạc cũng là ngày đội quân Quy Lạc bị
diệt vong. Ý định bổ sung binh lực từ Quy Lạc của chúng ta cũng sẽ trở
thành hoang tưởng”.
Quân lực Vân Thường ngày càng mở rộng, đại quân Bắc Mạc và Đông Lâm đã tan rã, nếu
đạ