
, nay bỗng nhiên
bị Sở Bắc Tiệp chiếu một quân trước mặt mọi người, khuôn mặt đỏ bừng,
trong lúc liếc mắt qua đã nghĩ ra đối sách, liền mỉm cười: “Cách thì
không phải là không có, có điều, phải thay đổi một chút điều kiện của
Vương gia, nếu Sính Đình trả lời được, Vương gia phải hứa mười ngày
không động vào tay Sính Đình”.
Không đợi Sở Bắc Tiệp từ chối, Sính Đình đã chậm rãi nói tiếp: “Muốn phá hoại đội
quân địch, xưa nay vẫn có hai cách thực thi nhất. Một là giao chiến trực diện, đánh cho đối phương tan tác, để quân địch nghe đến tên Vương gia
đã không đánh mà tan”.
“Chúng ta
phải cố gắng thu hẹp khoảng cách chênh lệch binh lực với Hà Hiệp, mới có thể giao chiến trực diện. Cách này tạm thời không thể dùng”, Sở Bắc
Tiệp xua tay, ý nhị: “Xin thỉnh giáo cách thứ hai”.
“Cách thứ hai là cắt đứt lương thảo của quân địch. Binh sĩ đói bụng, chắc chắn sẽ đại loạn.”
Mạc Nhiên
đáp: “Đây là việc nói dễ làm khó. Hà Hiệp am hiểu binh pháp, biết rõ tầm quan trọng của lương thực. Muốn cắt đứt kho lương của mấy chục vạn
quân, đâu phải chuyện dễ dàng”.
Đôi mắt Sính Đình khẽ chuyển động, nhìn về phía Sở Bắc Tiệp vẻ trêu chọc, dịu dàng
hỏi: “Nếu Sính Đình nói không đúng, không biết Vương gia sẽ phạt gì?”.
Sở Bắc Tiệp
cau mày lẩm bẩm: “Bạch đại quân sư tùy tiện thay đổi điều kiện khiến
người ta đau lòng, bản vương không cuộc nữa, cứ để bản vương tự nghĩ
cách”.
“Muộn rồi,
điều kiện đã định”, Sính Đình mỉm cười, nhìn về phía các tướng lĩnh,
“Muốn cắt đứt lương thảo của Hà Hiệp, chỉ có cách mạo hiểm cướp lấy vùng lương thực trọng điểm của Vân Thường”.
Nhược Hàn thất kinh: “Trọng điểm tồn trữ lương thảo phải ở trong đất Vân Thường. Quân ta vào được đến đó, nhỡ bị phát hiện…”.
“Không vào
hang, sao bắt được hổ.” Sính Đình ung dung đáp, khóe miệng nở nụ cười
tao nhã, “Chúng ta không những phải vào đất Vân Thường, mà còn phải bất
ngờ, thần không biết quỷ chẳng hay chiếm lĩnh thành trì của đối phương.
Nếu chỉ một tin tức nhỏ bị lộ ra ngoài, nếu đại quân Vân Thường bao vây, chúng ta nhất định sẽ chết không có đất chôn”.
“Việc này…”
Sâm Vinh bỗng thấy lạnh sống lưng, “Việc này sao có thể?”. Tuy không sợ
chết, nhưng Sâm Vinh cũng chẳng tán thành việc mạo hiểm tìm đến cái
chết.
Đông Lâm
vương hậu chậm rãi lên tiếng: “Ngay cả kỳ tích mà tất cả mọi người đều
không thể tưởng tượng như Trấn Bắc vương bặt vô âm tín bao ngày bỗng từ
trên trời rơi xuống còn có thể xảy ra, thì có việc gì là không thể? Bạch cô nương hãy nói tiếp đi, chắc Bạch cô nương đã xác định được thành trì Vân Thường mà chúng ta sẽ tấn công?”.
Mạc Nhiên
nói: “Thành trì trọng yếu canh giữ lương thảo của đại quân Vân Thường là Tổ Tây. Nhưng đó là thành trì quan trọng nhất của Vân Thường, không
biết có bao nhiêu quân sĩ canh giữ. Dù chúng ta liều chết chiếm lĩnh
được, chắc chắn Hà Hiệp cũng sẽ phát hiện ra”.
“Ai nói sẽ
chiếm lĩnh Tổ Tây?” Sính Đình lắc đầu, đôi mắt lấp lánh ánh sáng thông
tuệ, “Thành trì tích trữ lương thực tất nhiên quan trọng, nhưng những
thành trì nằm trên tuyến đường vận chuyển lương thực đưa tới Tổ Tây lẽ
nào lại không quan trọng?”.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt ai cũng sáng lên.
Sâm Vinh vỗ
đùi đánh đét: “Đúng! Ha ha, rất có lý. Chúng ta tạm thời không chiếm
được thành Tổ Tây có đội quân hùng mạnh canh giữ, nhưng có thể đối phó
với phần lương thảo đang trên đường vận chuyển tới”.
Rõ ràng La
Thượng cũng vô cùng hưng phấn, bèn đứng lên vái Sính Đình một vái, vội
vã thỉnh giáo: “Bạch cô nương đừng thử thách mọi người nữa, hãy vui vẻ
đưa ra đáp án luôn đi. Rốt cuộc chúng ta phải chiếm lĩnh tòa thành nào
của Vân Thường? Cánh tay cầm kiếm của ta bắt đầu ngứa ngáy lắm rồi”.
Nhận một vái của La Thượng, Sính Đình bỗng thấy xấu hổ nên nói luôn: “Thả Nhu”.
“Thả Nhu?”
Sính Đình
chậm rãi gật đầu, rồi nhìn vào ánh mắt tươi cười của Sở Bắc Tiệp, khẽ
hỏi: “Sính Đình đã thẳng thắn trả lời, Vương gia hãy phân thắng bại”.
Sở Bắc Tiệp cố làm ra vẻ không sao, nén cơn đau mà thở dài một tiếng: “Nàng thắng rồi”.
Các tướng
lĩnh lắng đang lắng tai chờ đợi câu trả lời của Sở Bắc Tiệp, nghe thấy
lời này thì cười ầm lên. Không khí nặng nề và căng thẳng trong trướng
soái đã hoàn toàn biến mất, ngay cả Đông Lâm vương hậu cũng phải giơ tay áo che miệng cười.
“Được rồi,
chúng ta quay lại chuyện chính. Đầu tiên, làm thế nào để thâm nhập vào
Vân Thường, tiếp cận thành Thả Nhu mà không để Hà Hiệp phát hiện ra?”
Sau tràng cười vui vẻ vừa rồi, Sở Bắc Tiệp đã ngồi thẳng dậy, ánh mắt
khôi phục vẻ sắc bén, lấy trong người ra một mảnh vải lụa, trải trên
bàn, “Mọi người qua đây xem”.
Mọi người lần lượt đứng lên, vây quanh bàn, ngắm nghía tấm bản đồ được vẽ rất tỉ mỉ, rõ ràng.
“Đây là tấm
bản đồ bản vương vừa vẽ tối qua dựa trên tin tức báo về của các mật
thám. Nơi này chính là mục tiêu tấn công của chúng ta, thành Thả Nhu.”
Vân Thường.
Trong thành Thả Nhu, ánh nắng rạng rỡ. Nhưng, tâm trạng của Thủ thành đại nhân lại vô cùng tồi tệ.
“Quay lại rồi sao?”, Phiên Lộc cầm cây nỏ, uể oải hỏi.
“Vâng.”
“Chẳng phải hôm qua mới r