Teya Salat
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327960

Bình chọn: 8.5.00/10/796 lượt.

a khỏi thành ư?”

“Bẩm Thủ

thành đại nhân, bỉ chức làm theo lời dặn dò của đại nhân, hôm qua đã

cung kính mời hai vị đại nhân Bồ Quang và Bồ Thịnh ra khỏi thành, trước

khi đi còn chiêu đãi một bữa rượu thịt ê hề. Chỉ là không biết tại sao,

ngày hôm nay, hai vị đại nhân đó đã đổi sang y phục dân thường, lại vào

thành, đang vui chơi trong tửu lầu kỹ viện, còn nói họ phải thị sát dân

tình, vi hành điều tra thành tích của Thủ thành đại nhân, chưa điều tra

rõ ràng, sẽ không rời khỏi đây.”

“Dân ý cái

con khỉ!” Phiên Lộc đã nhẫn nhịn bao ngày nay, cuối cùng không thể kiềm

chế cơn nóng giận, vứt cây nỏ xuống bàn, khiến mấy chén trà va vào nhau, nước sánh ra ngoài, “Hai tên tiểu nhân đó, chỉ chuyên hãm hại các đại

thần Vân Thường bất mãn với Hà Hiệp mà được sủng ái. Giờ chúng đã tìm

đến bắt chẹt cả bản thủ thành rồi”.

“Đại nhân,

Thủ thành đại nhân…” Sư gia Đỗ Kinh đứng đằng sau vội vuốt chòm râu dê

mà kề sát tai Phiên Lộc nhắc nhở, “Đại nhân cẩn thận ngôn từ, Vân Thường ta giờ người người đều phải tự lo cho bản thân, Phò mã đang sai người

đi khắp nơi điều tra về những người không thuận theo. Lời vừa rồi của

đại nhân, nếu để hai vị đại nhân Bồ Quang, Bồ Thịnh nghe thấy rồi tiết

lộ với Phò mã hoặc người thân cận với Phò mã…”.

Phiên Lộc lạnh lùng hừ một tiếng.

Hà Hiệp ra tay tàn độc với những phần tử không theo mình, nhanh như sấm rung chớp giật. Phiên Lộc sao không hiểu điều này?

Hắn là quan

thủ thành do Quý Thường Thanh đề bạt, cũng coi như người của Quý Thường

Thanh, Hà Hiệp hận Quý gia đến thấu xương, tất nhiên cũng chẳng thể có

cảm tình với Phiên Lộc.

Giờ Hà Hiệp

đang bận đối phó với Quy Lạc ở ngoài, bên trong thì bận đối phó với

những tướng lĩnh đại thần nắm quyền ở Vân Thường, tạm thời không còn sức tính toán với một quan thủ thành của cái thành Thả Nhu bé xíu này.

Nhưng tương lai sẽ thế nào?

Đến khi Hà

Hiệp gây dựng tân quốc, chính thức đăng cơ, việc lớn đã xử lý xong,

chẳng phải sẽ dư thời gian để xử lý những tiểu binh tiểu tướng thế này?

Nỗi lo cho tương lai khoan hãy tính đến, song hiện tại, bọn tiểu nhân dựa hơi Hà Hiệp đã tìm đến tận cửa rồi.

“Họ quay lại thành Thả Nhu ngoài việc ăn chơi hưởng lạc, còn làm gì nữa không?”

Phiên Lộc cố kiềm chế cơn tức giận, nhếch mép cười vẻ lơ là.

Thuộc hạ

thấy quan trên đã bớt giận, mới dám tiếp tục bẩm báo: “Hai vị đại nhân

ăn chơi hưởng lạc đều không trả tiền, nói với ông chủ tửu lầu đến phủ

thủ thành thanh toán”.

“Trả cho bọn họ.”

“Cả… lão Bảo của Xuân Diễm lầu cũng tìm đến…”

“Cũng trả luôn cho ông ta.”

“Và cả…”

“Không cần nói nữa, đều trả cho họ. Hầu hạ hai vị đại nhân ấy cho chu đáo, mặc họ muốn làm gì thì làm.”

Dặn dò thuộc hạ ứng phó với Bồ Quang, Bồ Thịnh xong, Phiên Lộc phải xử lý những sự

việc lớn nhỏ của thành Thả Nhu. Trong lòng bất bình, nên sau khi vung

bút phê duyệt mấy công văn, hắn không thể bình tĩnh hơn, lại cho triệu

Sư gia Đỗ Kinh đến, nói: “Những thứ này quá lộn xộn, ngươi chọn ra việc

quan trọng, viết ý chính, lát ta xem lại”. Dứt lời, hắn đứng dậy ra khỏi thư phòng.

Ra đến sân,

Phiên Lộc rẽ phải theo thói quen, tiến thêm mấy bước đến trước cửa căn

phòng quen thuộc. Đúng lúc Túy Cúc ôm xấp y phục đi ra, suýt chút nữa va vào người Phiên Lộc. Túy Cúc giật mình, trợn mắt, nói: “Ngươi là thần

giữ cửa à? Cứ như cục đá chắn đường ấy”.

Từ khi Vân

Thường xâm lược Đông Lâm, Túy Cúc không có tin tức gì của sư phụ và

những người nàng quen biết, Phiên Lộc biết nàng có trốn cũng chẳng thể

đi đâu, nên không khóa cửa, để nàng tự do đi lại trong phủ.

“Ngươi lại mang y phục của ta đi vá đấy à?” Ánh mắt Phiên Lộc nhìn về xấp y phục trên tay Túy Cúc.

Nghe Phiên

Lộc hỏi thế, Túy Cúc đỏ bừng mặt, đặt y phục vào lòng Phiên Lộc, cắn môi đáp: “Ai thừa thời gian đi vá y phục cho nhà ngươi, ta đâu phải nô tỳ

ngươi mua về”.

“Thế ngươi cầm y phục của ta làm gì?”

“Ta…” Túy

Cúc nghe Phiên Lộc lạnh lùng truy hỏi liền nổi cơn giận dữ, nghiến răng

kèn kẹt, “Ta thấy ngươi thật đáng ghét, y phục bẩn thỉu. Biết rõ đại

nương trong phủ giặt không sạch mà chẳng chịu thay người. Đường đường là thủ thành đại nhân mà cũng không có chút hiểu biết cỏn con đó. Hôm nay

ta nói rõ với ngươi, ta sẽ không thèm giặt lại y phục cho ngươi nữa”.

“À… ta hiểu

rồi.” Phiên Lộc thích nhất những lúc Túy Cúc đỏ mặt tía tai, bèn nghiêng đầu, kề sát bên tai nàng, cười nói, “Ngươi chê ta những lúc ôm ngươi,

mùi không dễ chịu đúng không? Thực ra đó chỉ là mùi y phục khó chịu

thôi, chứ hương vị trên người bản thủ thành này vô cùng sạch sẽ dễ chịu

đấy”.

Những lời

cợt nhả của Phiên Lộc càng khiến tim Túy Cúc đập thình thịch. Nàng ôm

ngực lùi ra sau, giậm chân nói: “Con người ngươi thực đáng ghét. Ta giúp ngươi giặt y phục thì sao hả? Sao còn nói năng bắt nạt ta như thế”.

Phiên Lộc cố mở thật to đôi mắt nhỏ của mình: “Ngươi mới là nữ nhân đáng ghét, càng

ngày càng làm nũng. Ngươi biết rõ bản thủ thành chẳng sợ gì, chỉ sợ

ngươi nũng nịu. Đường đường là một thủ thành, sao có thể để ngươi bắt

nạt như thế?”.

“Ngươi…

ngươi, ngươi…” Bị những lờ