
nhắc đến, cũng chỉ là thoáng qua.
Sở Bắc Tiệp
hiểu rõ rằng, những trắc trở Sính Đình đã trải qua đã tạo thành vết
thương đến giờ vẫn chưa kín miệng trong lòng nàng. Cái chết của Túy Cúc
càng khiến Sính Đình đau khổ thêm.
Sơn mạch Tùng Sâm quanh năm tuyết phủ đó rốt cuộc đã che giấu câu chuyện bi thảm đến mức nào?
Hài tử của họ cũng bị chôn vùi nơi mênh mang tuyết trắng ấy sao?
Đến tận lúc
này, Sở Bắc Tiệp vẫn không dám hỏi Sính Đình việc hài tử đáng thương của họ đã mất như thế nào. Đối với Sính Đình, đó nhất định là nỗi đau khó
có thể chịu đựng nổi.
“Ta đi cùng nàng”, Sở Bắc Tiệp nắm chặt bàn tay Sính Đình.
Sính Đình chậm rãi lắc đầu: “Vương gia thứ lỗi, Sính Đình muốn tự mình đối diện với sư phụ của Túy Cúc”.
“Sính Đình…”
“Nếu sau này Sính Đình cần đến…”, Sính Đình ngẩng đầu, hai hàng mi dày run rẩy nhìn
Sở Bắc Tiệp, “Liệu Vương gia có chắc sẽ ở cạnh Sính Đình?”.
Trái tim chìm đắm trong ánh mắt đáng thương của Sính Đình, Sở Bắc Tiệp hứa ngay lập tức: “Chắc chắn”.
Nghe thấy thế, Sính Đình cười tươi tắn, khẽ rút bàn tay ra khỏi lòng bàn tay Sở Bắc Tiệp, quay người bước đi.
Sở Bắc Tiệp
đứng nhìn theo Sính Đình ra khỏi cửa trướng, bỗng thấy buồn như vừa đánh mất điều gì. Một lúc sau, cảm giác có người đang nhìn mình, Sở Bắc Tiệp mới khôi phục sự nhạy bén, quay đầu cười sảng khoái, dang tay, lên
tiếng: “Vương tẩu muốn cười thì cứ cười đi. Người ta nói rằng, vỏ quýt
dày có móng tay nhọn, Sở Bắc Tiệp gặp được Bạch Sính Đình cũng coi như
hoàn toàn không có cách nào”.
Các tướng
lĩnh đã đi cả, Đông Lâm vương hậu ngồi dựa trên ghế, mỉm cười: “Trấn Bắc vương khiêm tốn quá rồi, chiêu khổ nhục kế lúc nãy thật vô cùng rành
mạch, sao có thể gọi là không có cách nào? Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Tất cả nam nhân khi gặp được nữ nhân trong lòng mình, đều giống như Trấn Bắc vương”. Vứt bỏ mọi đau buồn ra ngoài cửa trướng, những suy nghĩ của Vương hậu cuốn bay theo gió vượt xa vạn dặm, trở về nơi vương cung Đông Lâm hào hoa quyền quý.
Nghĩ lại trước kia, cung vàng điện ngọc trùng trùng, rượu ngon đàn hay, uyên ương quấn quýt.
Ở bên Đại vương bao nhiêu năm, đến lúc biệt ly, Vương hậu mới thực sự hiểu ra.
Vương hậu không còn là vương hậu của Đông Lâm, mà là thê tử của nam nhân ấy.
Quá khứ bị
che phủ trong vinh quang của vương tộc Đông Lâm, giờ mất đi mới biết
những điều thực sự đáng hồi tưởng, đáng cảm thán nhất chính là tấm chân
tình giữa họ.
Không liên quan đến Đông Lâm, không liên quan đến vương tộc, không liên quan đến đại vương và vương hậu.
Chỉ có phu và thê, chàng và thiếp.
Vì những lễ
nghi rườm rà, đã bao lần muốn nắm tay, muốn tựa vào lòng phu quân, nhưng nghĩ đến thân phận mẫu nghi một nước của mình, Vương hậu lại cố nén
chút tình ý trong lòng.
“Vương tẩu?”
“Hả?”, Vương hậu bỗng sực tỉnh, gọi, “Trấn Bắc vương, hãy đến cạnh ai gia”.
Sở Bắc Tiệp bước lên phía trước, ngồi đối diện với Vương hậu.
“Có phải Trấn Bắc vương cũng dự định thu nạp binh mã Đông Lâm vào Đình quân?”, Vương hậu hỏi.
Sở Bắc Tiệp vốn cũng định nói rõ việc này với Vương hậu, nên gật đầu, thẳng thắn đáp: “Đúng vậy”.
“Đình quân…” Vương hậu nghiền ngẫm hai từ ấy, cười cay đắng, “Hôm đó Đại vương nói,
Trấn Bắc vương bản tính chân thành thẳng thắn, không thích hợp sinh ra
trong vương tộc vô tình, đó cũng là điều Đại vương lo nhất cho vương đệ
của mình. Nhưng hiện giờ, ai gia không biết nên lo lắng hay cảm thấy may mắn vì điều này. Nếu không vì Trấn Bắc vương yêu sâu sắc Bạch Sính Đình thì sao có được một Đình quân dũng mãnh đối kháng với Hà Hiệp?”. Vương
hậu lại hỏi, “Ai gia muốn biết chính xác, Đình quân thu nạp binh mã Đông Lâm rồi, sau này Đình quân đại thắng, Trấn Bắc vương nắm giữ đại quyền, vậy vận mệnh của Đông Lâm sẽ thế nào? Vương tộc Đông Lâm sẽ ra sao?”.
Im lặng hồi lâu, Sở Bắc Tiệp cương nghị đáp: “Chẳng giấu vương tẩu, bản vương sẽ xây dựng tân quốc, lập ra quốc hiệu”.
“Thế còn Đông Lâm?”
“Đông Lâm đã là quá khứ, bản vương xuất chinh không phải vì mở rộng lãnh thổ Đông
Lâm, mà bởi muốn đem lại cho Sính Đình một thiên hạ yên vui thái bình.
Nếu bình định được đại loạn mà vẫn lấy tên Đông Lâm, thì đâu khác gì
Đông Lâm chinh phạt ba nước còn lại, cũng đâu khác gì Hà Hiệp? Tướng sĩ
của ba nước còn lại, dân chúng của ba nước còn lại sẽ canh cánh trong
lòng, lúc nào cũng muốn phản kháng, thiên hạ sao có thể thực sự yên
bình?”, ánh mắt vô cùng kiên nghị, Sở Bắc Tiệp trầm giọng nói, “Đây là
lời hứa của bản vương với Sính Đình, không thể thay đổi”.
Ánh mắt Đông Lâm vương hậu bỗng trở nên sắc sảo, nhìn thẳng về phía Sở Bắc Tiệp.
Sở Bắc Tiệp
không tránh mà nhìn thẳng lại: “Nếu Vương hậu tức giận, xin hãy trách
phạt Bắc Tiệp, nhưng Bắc Tiệp đã quyết việc này”.
Đông Lâm
vương hậu nhìn chăm chăm về phía Sở Bắc Tiệp hồi lâu, ánh mắt mất đi vẻ
sắc sảo, bất lực thở dài: “Gốc của quốc gia chính là con người, đúng
không?”.
“Vương tẩu?”, Sở Bắc Tiệp kinh ngạc.
“Chẳng bức
tường nào ngăn nổi gió, đoạn đối thoại giữa Công chúa Diệu Thiên và Trấn Bắc vương trước trận đại chiến Đông Lâm – Vân Thường đã