pacman, rainbows, and roller s
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327781

Bình chọn: 7.00/10/778 lượt.

chuyện chí lớn. Ai uống rượu thì uống rượu, ai nói chuyện thì nói

chuyện. Dương Phượng đã là người trong phủ vương tử, cộng thêm Hà Hiệp

luôn dẫn theo Sính Đình đến.

Chỉ có nhà

họ Nhạc gia quy nghiêm ngặt, lại là vương tử phi tôn quý, không như

những người khác, nên Vương hậu không thể vui đùa cùng bọn họ, đành ngồi trong bốn bức tường, nghe tiếng nói cười từ xa vọng lại.

Hóa ra… Đại vương vẫn nhớ tất cả những thứ đó.

Nhưng, liệu Phò mã Vân Thường Hà Hiệp đang cầm quân bao vây thành đô Quy Lạc có còn nhớ đến điều này?



Mặt trời đỏ như màu máu đang từ từ nhô lên

phía trời đông của thành đô Quy Lạc, thay chỗ cho ánh trăng hiền hòa.

Với tư thế đường hoàng giá lâm thiên hạ, vầng dương đem ánh sáng chiếu

thẳng vào từng trái tim nặng nề của con dân Quy Lạc.

Nắng ban mai soi tỏ lá cờ Vân Thường đang bay phần phật ngoài thành đô Quy Lạc.

Đoàn quân đến chân thành.

Sau hôm nay, những giọng ca điệu múa say đắm lòng người, những món điểm tâm cầu kỳ

nổi danh thiên hạ của Quy Lạc sẽ không còn tồn tại.

Dưới bóng đao kiếm của đại quân Vân Thường, cửa thành nặng nề mở ra.

Đại vương

Quy Lạc Hà Túc dẫn theo Vương hậu cùng quần thần Quy Lạc, đầu trần chân

đất bước ra cổng thành. Bách tính Quy lạc khiếp sợ quỳ rạp bên đường,

giữa hai hàng mâu sáng loáng của binh sĩ Vân Thường. Tất cả đều cố nuốt

dòng nước mắt, cố nén tiếng nức nở.

Nước mất rồi.

Tất cả đã hết rồi.

Đêm đó,

vương phủ Kính An chìm trong khói lửa, gió nổi mây bay, chỉ qua một đêm, tiểu Kính An vương được dân chúng Quy Lạc kính yêu bỗng trở thành phản

thần, bị truy đuổi khắp nơi. Nay, tiểu Kính An vương đã trở về, nhưng

Quy Lạc đã không còn nữa.

Trên bình

nguyên ngoài thành đô Quy Lạc, Hà Túc đứng trước đại quân Quy Lạc, từ bỏ thân phận tôn quý, quỳ xuống dưới chân kẻ địch.

“Tội nhân Hà Túc không thể trị vì Quy Lạc, dẫn đến dân chúng lầm than. Từ cổ, ngai

báu vốn thuộc về tay kẻ tài, Hà Túc nguyện dâng ngọc tỷ của Quy Lạc quốc lên Phò mã Vân Thường, để bày tỏ lòng quy thuận.” Từng tiếng, từng

tiếng nghẹn ngào lọt ra khỏi cổ họng Quy Lạc vương.

Hai tay nâng ngọc tỷ, Hà Túc chậm rãi dâng lên.

Ngọc tỷ truyền đời, bảo vật vô giá của cả vương tộc.

Hà Túc quỳ ở đó, tay giơ cao ngọc tỷ quá đầu, hai vai không ngừng run rẩy.

Hà Túc chưa từng nghĩ, Quy Lạc rộng lớn này lại bị hủy hoại trong tay mình.

Trước lúc lâm chung, phụ vương đã dặn riêng Hà Túc: “Mọi việc của vương phủ Kính An, phải cực kỳ thận trọng”.

Đúng là Hà

Túc đã thận trọng, sau khi đăng cơ đã bí mật hoạch định, cẩn trọng bố

trí, đợi đến lúc thời cơ chín muồi thì ra tay tàn độc, thiêu trụi cả

vương phủ Kính An, rồi giăng thiên la địa võng, cuối cùng giết được Kính An vương và Kính an vương phi, chỉ còn lại mình Hà Hiệp.

Đáng cười là tới tận hôm nay, Hà Túc mới hiểu ra bốn từ “cực kỳ thận trọng” kia trầm trọng đến mức nào.

Vương hậu và cả đám đại thần mặt mày trắng bệch như những người mất hồn, quỳ sau lưng Hà Túc.

Đại quân Vân Thường ngay ngắn chỉnh tề, im lặng như tờ, đao gươm sáng lóa.

Hà Hiệp thần trí tỉnh táo, ý chí hăng hái, một tay cầm cương, ánh mắt lơ đãng nhìn

về phía ngọc tỷ, nhếch môi nói một câu: “Nhận lấy”.

Tên cận vệ tâm phúc bên cạnh đáp “vâng” một tiếng rồi xuống ngựa đi tới.

Hà Túc bỗng

thấy tay nhẹ bẫng, ngọc tỷ đã chuyển sang tay kẻ khác. Cảm nhận sâu sắc

rằng Quy Lạc đã thực sự thuộc về người khác, tay chân Hà Túc bất chợt

mềm nhũn, gần như sắp đổ ra đất.

Đất đai không còn, quốc gia không còn, Hà Túc còn mặt mũi nào để gặp lại tổ tiên?

Nhưng thời

khắc này, dù trong lòng có đau đớn đến mức nào, Hà Túc cũng không thể bỏ mặc đại cục. Nghĩ đến sinh tử của quần thần sau lưng đang phụ thuộc vào một suy nghĩ lúc này của Hà Hiệp, Hà Túc nén cơn đau, cúi đầu nói:

“Kính mời Phò mã Vân Thường dẫn quân vào thành, các điện trong vương

cung đã được dọn dẹp, mời Phò mã Vân Thường sử dụng”.

Cảm giác lạ

lùng chạy dọc sống lưng, biết Hà Hiệp đang ngồi trên tuấn mã cúi xuống

nhìn mình, nhưng hồi lâu, Hà Túc mới nghe trên đỉnh đầu vẳng lên giọng

nói quen thuộc: “Năm xưa chúng ta cùng nhau đọc sách, từng nghe tiên

sinh dạy rằng, quân vương mất nước nếu muốn thể hiện thành ý, thường cam chịu làm nô dịch cho kẻ thắng, chịu mọi sai khiến. Không biết Đại vương có thật là có thành ý với Hà Hiệp?”.

Quần thần Quy Lạc bất an, sắc mặt Hà Túc cũng đổi.

Nghĩ đến mối thù hận xưa, xem ra hôm nay Hà Hiệp không chỉ muốn lấy tính mạng của Hà Túc, mà còn muốn lăng nhục một quân vương đủ bề trước mặt quần thần.

Nghĩ mình như cá nằm trên thớt. Bản thân chết thì không đáng tiếc, nhưng…

Hà Túc nắm

chặt hai bàn tay, giấu trong áo, cúi đầu cắn răng nói: “Xin cho Hà Túc

dắt ngựa đưa Phò mã vào thành để tỏ rõ thành ý”.

“Đại vương…”, Vương hậu khẽ gọi phía sau, giọng nấc nghẹn.

Tất cả các lão thần cũng lặng lẽ trào nước mắt.

“Đừng nhiều

lời.” Hà Túc cương quyết ngắt lời Vương hậu, cam chịu sự sỉ nhục của Hà

Hiệp, đứng lên, khó khăn cất bước như đang giẫm trên gai nhọn, từ từ đến dưới chân ngựa của Hà Hiệp, đưa tay định cầm dây cương ngựa.

Hà Túc chưa kịp chạm vào dâ