XtGem Forum catalog
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327790

Bình chọn: 8.00/10/779 lượt.

y cương, bàn tay đã bị thứ gì đó ngăn lại, thì ra là roi ngựa.

Hà Túc ngẩng đầu không hiểu, cứ ngỡ Hà Hiệp lại làm khó mình.

Hà Hiệp lạnh lùng: “Tuy ta hận ngươi, nhưng cũng không đến mức này”. Hà Hiệp vung

roi, cao giọng: “Vào thành! Không đến vương cung, ta muốn tới vương phủ

Kính An”.

“Vào thành!”

“Vào thành!”

“Vào thành…”

Hai tiếng “Vào thành” nối tiếp nhau, lên bổng xuống trầm, vang vọng không dứt.

Đại quân Vân Thường giống như con mãnh thú khổng lồ vừa choàng tỉnh, chầm chậm tiến vào thành đô Quy Lạc.

Hà Hiệp cưỡi trên lưng ngựa, vương kỳ bay phấp phới, đi giữa đám hộ vệ. Hà Túc dẫn

theo quần thần đứt gan đứt ruột bước phía sau.

Vào tới cổng thành, cảm giác quen thuộc mà lạ lẫm bỗng trào dâng trong lòng, thành

đô cổ xưa này là nơi Hà Hiệp đã sinh ra và lớn lên, đã từng vui đùa khắp các con ngõ, cưỡi ngựa thong dong trên mọi nẻo phố.

Quy Lạc, vương phủ Kính An của Quy Lạc, tiểu Kính An vương của Quy Lạc.

Lưỡng cầm Quy Lạc, Quy Lạc có Dương Phượng, và có Bạch Sính Đình.

Tất cả những điều này rốt cuộc đã xảy ra như thế nào?

Không ai có thể hiểu nổi tâm trạng của Hà Hiệp lúc này.

Từ sau khi vương phủ Kính An bị thiêu trụi, đây là lần đầu tiên Hà Hiệp quang minh chính đại trở về thành đô Quy Lạc.

Lời thề báo

thù đã thành hiện thực, nhưng Hà Hiệp phát hiện ra, nỗi đau luôn canh

cánh bên lòng bấy lâu nay vẫn không hề vơi bớt.

Hà Hiệp đã

có thành đô Quy Lạc, nhưng nơi đây giờ đã chẳng còn vương phủ Kính An,

không còn nụ cười của phụ mẫu, không còn Sính Đình, chỉ còn lại một mình Hà Túc đã trở thành kẻ thù suốt đời suốt kiếp với mình.

Giờ đã báo

được thù, có được cả một giang sơn, nhưng Hà Hiệp không biết phải báo

tin vui này cho ai. Cả Diệu Thiên cũng không còn nữa.

Tiếng vó

ngựa đang đưa Hà Hiệp trở về quê hương. Đến lúc dừng lại, hoa tuôn dòng

lệ, chim đau cõi lòng, vương phủ Kính An chỉ còn lại tường vách sụt lở.

“Sau khi bị thiêu trụi, vương phủ Kính An hoang phế đến tận bây giờ.”

Hà Hiệp

xuống ngựa, nhìn chăm chăm về phía cổng vương phủ quấn đầy rêu xanh,

cuối cùng cũng bước lên từng bậc quen thuộc, đi vào trong.

Cảnh tượng khách nhân đầy sân, ngựa xe nườm nượp như đang tái hiện ngay trước mắt hắn.

Phụ thân

đang bàn chính sự cùng các đại thần, đám thị nữ vây quanh mẫu thân đòi

nghe những chuyện hứng thú trong vương cung. Thỉnh thoảng mới thấy Hà

Hiệp từ ngoài sân đi vào, mẫu thân thường hay đứng dậy, dặn dò: “Hiệp

nhi, bên ngoài người đông, lộn xộn lắm. Hiệp nhi ra ngoài nhớ mang theo

thị vệ, đừng dẫn Sính Đình chạy lung tung khắp nơi”.

“Hài nhi

biết rồi. Hài nhi không đi đâu cả, Vương tử Hà Túc gọi hài nhi, nói bên

phủ vương tử đang có một vị tiên sinh nổi danh tới giảng binh pháp, Hà

Túc bảo hài nhi sang nghe.”

“Thế con đi đi. Đừng cưỡi ngựa, ngã thì không hay đâu, tốt nhất là ngồi xe ngựa…”

“Hài nhi biết rồi.”

“Con nhớ, nếu muộn mà ở lại phủ vương tử dùng cơm, nhớ… Haizzz, đứa trẻ này…”

Mẫu thân

chưa dặn dò xong, Hà Hiệp đã chạy ra đến cổng, tìm thấy Sính Đình, cũng

không cần biết Sính Đình đang bận gì, đã cầm tay nàng mà chạy, vừa ra

khỏi cổng vương phủ, liền lên ngựa quất roi, đi thẳng.

Những cảnh

tượng đã qua cứ hiện về lúc gần lúc xa, lẫn trong từng đám cỏ, trong

tường ngói rêu đen, mỗi nơi đều lưu giữ bao nhiêu ký ức.

Muốn quên đi quá khứ lại khó khăn thế này!

Hà Hiệp đứng một lúc lâu trong sân, gương mặt tuấn tú lạnh như băng, hạ lệnh: “Sắp

xếp lại chỗ này, bày tiệc, bản phò mã phải uống một trận với quân vương

cũ của Quy Lạc ngay tại vương phủ Kính An này”.

Hà Hiệp quyền thế ngút trời, chỉ một hiệu lệnh, không ai dám chậm trễ.

Nhổ hết cỏ dại, quét sạch lá rụng, nền gạch nhẵn bóng theo thời gian dần lộ ra sau lớp bụi mờ.

Lụa đỏ gấm xanh và những dải rèm tơ đủ màu sắc quấn quanh trụ đá còn loang lổ vết cháy, rực rỡ tung bay trong gió.

Thu dọn phế tích, thay vào đó là những bộ bàn trà mới tinh, bên trên sắp đầy hoa thơm trái ngọt.

Trước mỗi cánh cửa, thảm dài tít tắp.

Mặt trời chiều đã ngả về tây, vất vả cả một ngày, vương phủ Kính An bề thế đã được sắp xếp thỏa đáng.

Trong ráng

chiều đỏ ối, những bức tường loang lổ vết cháy càng làm nổi bật bộ đồ cổ hiếm quý được chuyển từ vương cung đến, không hề ăn nhập với khung cảnh nơi đây càng khiến lòng người thương cảm.

Rượu ngon

cùng thức nhắm nhanh chóng được mang ra, Hà Hiệp ngồi ngay ngắn ở chính

giữa, lệnh cho thị vệ lùi sau trăm bước, hộ giá từ xa.

Quy Lạc vương hậu cầm bình rượu, buồn bã ngồi lặng một bên.

Cùng thưởng rượu với Hà Hiệp chỉ có Hà Túc.

“Cạn.” Hà Hiệp nâng chén, làm động tác chạm nhẹ trong không trung.

Hà Túc lòng

đầy tâm sự, nhưng việc đã đến nước này, chết còn không sợ, sợ gì chén

rượu? Hà Túc nâng chén nói: “Cạn”, rồi ngửa đầu uống cạn, hơi rượu cay

nồng xộc thẳng vào cổ họng.

Uống một chén rượu, sầu càng sầu thêm.

Nhìn quanh

bốn bề, sự sắp xếp hoa lệ không thể che đi một vương phủ Kính An chỉ còn là phế tích. Tất cả những điều này đều cho một tay Quy Lạc vương làm

nên, Hà Túc không nén được tiếng thở dài: “Không ngờ chúng ta vẫn còn

lúc uống rượu cùng