
Vương hậu, không ngờ đến khi thê tử chết ngay trước
mắt, tim Hà Túc lại tan vỡ đến nhường này. Trong lòng vô cùng đau đớn,
Hà Túc giơ hai tay, lao như bay về phía Hà Hiệp, định bất chấp tất cả mà vồ lấy cổ họng hắn.
Một kiếm
giết chết Vương hậu, tuy đang lạnh lẽo cười gằn, lời lẽ chua ngoa sắc
sảo, nhưng kỳ thực trong lòng Hà Hiệp lúc này đang vô cùng mơ hồ, hình
như đã say đến nỗi biết mình đã làm gì, nhưng lại không tin là do mình
làm.
Hà Túc xông
đến, thị vệ lại ở tận xa, không thể ập vào. Nhưng võ nghệ của Hà Hiệp
vốn dĩ cao hơn Hà Túc một bậc, trong tay có sẵn kiếm, đâu còn chỗ cho Hà Túc dung thân? Vừa thấy bóng Hà Túc nhào tới, Hà Hiệp vội lùi ra sau
một bước, đâm kiếm ra phía trước.
Dòng máu
nóng trào ra, bắn khắp đầu, khắp mặt khiến Hà Hiệp choàng tỉnh. Cuối
cùng, Hà Hiệp đã thấy rõ Hà Túc chết không nhắm mắt, vẫn trừng trừng
nhìn mình.
Hà Túc bị Hà Hiệp đâm một kiếm xuyên qua ngực, chết ngay tại chỗ.
Hà Hiệp buông tay, thi thể của Hà Túc và cây bảo kiếm cùng đổ xuống bên cạnh Vương hậu.
“Phò mã!”
“Phò mã…” Các cận vệ xông đến.
Hà Hiệp xua tay, lệnh cho họ lui ra.
Trong trung đình hoang vắng của vương phủ Kính An, chỉ còn mình Hà Hiệp cô độc đứng đó.
Đôi phu thê
kia đang yên tĩnh nằm trong vũng máu, như đang hung hăng sừng sộ mang
cái chết của họ ra chê cười một Hà Hiệp thống lĩnh thiên hạ.
Một Hà Hiệp
chinh phục tứ quốc, binh mã đã đi khắp sông dài rừng sâu, hiệu lệnh vang toàn thiên hạ lại bị thi thể của đôi đế hậu mất nước cười chê!
Đáng cười!
“Ha ha ha…”, Hà Hiệp bật cười thành tiếng.
Đêm khuya tĩnh mịch, nơi vương phủ Kính An tiêu điều vang lên những tiếng cười trống rỗng.
Phu thê?
Chẳng phải đôi phu thê này đã từng hận nhau sao? Nếu không, đâu đến nỗi giang sơn loạn lạc, chôn vùi cả Quy Lạc.
“Nếu vương phủ Kính An không gặp biến cố, không biết Diệu Thiên còn có phúc phận được làm thê tử của phu quân?”
Hà Hiệp quay phắt lại.
Sau lưng, không một bóng người.
Giọng nói dịu dàng quen thuộc ấy thuộc về nụ cười tươi tắn như hoa trong miền ký ức.
Ngày đó, mười ngón tay ngọc khẽ vén rèm châu, để lộ đôi mắt linh hoạt, chăm chú nhìn Hà Hiệp.
Khi nàng
lặng lẽ rơi nước mắt trên xe ngựa, khi nàng ngồi đoan trang gò bó trong
tẩm cung, khi nàng thưởng rượu xem ca vũ cùng Hà Hiệp ở phủ phò mã…
Thật muốn quên hết những điều này.
Quên đi tất cả.
Quên sạch mọi thứ!
Sững sờ nhìn thi thể của Hà Túc và Vương hậu, không khí nặng nề đè nén khiến Hà Hiệp không sao đứng thẳng, đành quỳ sụp xuống.
Hà Hiệp đau khổ buông thõng hai vai, lấy tay bịt mắt.
Không thể nào quên.
Vương phủ
Kính An giờ chỉ còn là phế tích, sau đại thắng, không một ai ở bên cạnh
Hà Hiệp, không ai vui cùng Hà Hiệp, lo cho Hà Hiệp.
Giờ này, khắc này, cuối cùng Hà Hiệp đã nhận ra mình nhớ Diệu Thiên đến chừng nào.
Cứ tưởng
rằng thê tử chỉ là công cụ giúp bản thân có được quyền lực, nhưng hóa
ra, Hà Hiệp vẫn luôn nhớ về Diệu Thiên đã mang theo cốt nhục của mình,
khóc lóc mà chết đi.
Khi đã có được vương quyền Vân Thường, nỗi đau trong lòng càng thêm bỏng rát, khiến cả người Hà Hiệp hoàn toàn tê dại.
Khóa!
Cửa đang khóa, Diệu Thiên đang khóc.
“Không, không, ta không cần ngự y, ta cần gặp Phò mã… Phò mã…”
“Mau đi, mau đi tìm người gọi Phò mã đến…”
“Lục Y, ta muốn gặp Phò mã… Ta không chịu được nữa rồi, ta muốn gặp Phò mã. Mau đi đi, Phò mã sẽ gặp ta mà…”
Cả người Hà Hiệp run rẩy.
Khóa, khóa.
Cửa đang khóa.
Ổ khóa trĩu nặng, khóa chặt gian phòng nhỏ, khóa chặt Hà Hiệp vào quyền thế hận thù.
Mở nó ra, mở nó ra. Đó chẳng qua chỉ là một ổ khóa, một cánh cửa gỗ, nhưng trong đó
là thê tử đã kết tóc xe duyên với Hà Hiệp và cả cốt nhục của họ nữa.
“Mở nó ra! Mở khóa ra, nhanh lên, đập nát nó ra, đập nát nó ra!” Hà Hiệp ôm đầu gầm lên, khuôn mặt anh tuấn co quắp vì đau khổ.
Đã có trong
tay tứ quốc, chỉ cần vẫy một cái là có ngay đèn đuốc huy hoàng, ngựa xe
lộng lẫy, nhưng Hà Hiệp không thể thay đổi sự yên tĩnh đến chết chóc
khiến lòng người trống rỗng này.
Tất cả mọi người đều vô tình đi qua.
Nhà ở đâu?
Gia quyến đang ở đâu?
Từng tiếng gọi của Diệu Thiên trước lúc ra đi như vọng khắp xung quanh, đập vào tai Hà Hiệp.
“Mở khóa… Mở khóa! Người đâu, mở khóa!”
“Phò mã? Phò mã?”
Bên tai bất chợt vang lên tiếng gọi rõ ràng, Hà Hiệp ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén.
Người đứng trước mặt thận trọng dò xét thần sắc của Hà Hiệp: “Phò mã sai thuộc hạ mở khóa nào? Thuộc hạ sẽ đi mở ngay”.
Là một cận vệ tâm phúc của hắn.
Hà Hiệp đờ
đẫn nhìn người trước mặt, một lúc mới dần tỉnh lại, thở dài, đứng thẳng
lên, ánh mắt lại nhìn xuống, thấy thi thể của phu thê Hà Túc đã lạnh,
dòng máu đông lại. Hà Hiệp nhìn chằm chằm vũng máu, ánh mắt dữ dằn, hạ
giọng: “Giết hắn đi”.
Nhìn thần
sắc Hà Hiệp, tên lính cũng vô cùng khiếp sợ, vội cúi xuống nhìn thi thể
đã lạnh của Hà Túc, khẽ nói: “Bẩm Phò mã, Quy Lạc vương đã chết rồi”.
“Không…” Sắc mặt trắng bệch, Hà Hiệp trợn trừng hai mắt, lạnh lùng: “Đi giết chết
Vương tử của Hà Túc. Giết sạch vương tộc Quy Lạc”.
Ánh mắt Hà
Hiệp khiến người khác run rẩy. Tên thị v