
vô cùng dịu dàng.
Trường Tiếu nào hiểu được cảm giác biệt ly, gặp được mẫu thân, vui quá cứ dụi đầu vào lòng mẫu thân, cười khúc khích.
Sở Bắc Tiệp đứng một bên, chết lặng như tượng.
Từ lúc Trường Tiếu nhào vào lòng Sính Đình, gọi Sính Đình hai tiếng “mẫu thân”, Sở Bắc Tiệp đã hóa đá.
Dường như trước mắt chàng đang xuất hiện một dải cầu vồng, lơ lửng giữa không trung, bảy màu lấp lánh.
Rồi tiếp tục dải thứ hai, thứ ba…
Vô số dải
màu sắc ấy đang chuyển động quanh hai bóng người một lớn một nhỏ, ngọt
ngào ấm áp, đẹp đến mức chàng không dám tin là thật.
Những dải lấp lánh kia căng tràn trong lồng ngực, bất ngờ ầm một tiếng, niềm vui vỡ òa, nỗi xúc động lan ra toàn thân.
Sính Đình ôm Trường Tiếu, quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Sở Bắc Tiệp thì xấu hổ cúi
đầu, vẻ mặt hối lỗi, khẽ bảo: “Vương gia, đây là Trường Tiếu”.
Chỉ một câu
dịu dàng ấy cũng đủ sức lay động lòng người hơn tiếng nhạc trên chốn
thiên cung. Sở Bắc Tiệp biết, cả đời này kiếp này mình sẽ không quên
được câu nói ấy. Đường đường một Trấn Bắc vương, lại đang trào dâng nỗi
xúc động muốn khóc òa thành tiếng ngay trước mặt mọi người.
Trường Tiếu, đây là Trường Tiếu.
Nhi tử của Sính Đình.
Cũng chính là nhi tử của Sở Bắc Tiệp.
Cả người chàng lâng lâng như đang bay trên mây.
Sở Bắc Tiệp
nhìn chăm chăm về phía mẫu tử tươi cười hạnh phúc trước mắt, không dám
để lộ chút ít thần sắc, vì dù chỉ là một cử động nhỏ thoáng qua trên mặt cũng sẽ khiến dòng nước mắt vui mừng đang chực trào ra vỡ òa thành
suối.
Đứa trẻ này là kết tinh của chàng và Sính Đình…
Sở Bắc Tiệp cố gắng hồi lâu, hai, ba lần lấy hơi, nhưng vẫn xúc động không cất nổi một tiếng.
Thấy Sở Bắc Tiệp như thế, Sính Đình bất giác lo lắng.
Trường Tiếu
quay lại thấy Sở Bắc Tiệp, lại nhìn chăm chăm về phía Thần uy bảo kiếm,
vui mừng reo lên: “Đao!”. Nó giơ tay ra muốn thoát khỏi Sính Đình, chạy
về phía Sở Bắc Tiệp.
Dương Phượng dắt theo Tắc Khánh, đứng bên cạnh lặng lẽ mỉm cười.
Giống như có bao nhiêu âm thanh ngân vang gào thét bên tai, nếu Sở Bắc Tiệp không
thể nhảy lên, hét vài tiếng với đất trời thì không thể hạ bớt ngọn lửa
đang thiêu đốt trong lòng. Nhưng toàn thân chàng không chịu nghe lời, cứ đứng nguyên trên đất cũ.
Cổ họng khô rát, khó khăn lắm chàng mới nói ra được ba tiếng khản đặc: “Chờ một chút”.
Sính Đình và mọi người đều ngạc nhiên, nhìn Sở Bắc Tiệp quay phắt đi, phi như bay về phía trướng gần nhất. Sở Bắc Tiệp vừa vào trong, toàn bộ binh sĩ trong
đó cũng ùa ra, vẻ mặt vô cùng khó hiểu, rõ ràng là bị đuổi hết ra ngoài.
Đám đông nín thở vây quanh trướng, bên trong bỗng vang lên những tiếng xé gió.
Vù! Vù vù…
Dù đứng cách trướng một đoạn, vẫn nghe rõ tiếng đao xé gió bên trong.
Hình như Trấn Bắc vương đang điên cuồng khua kiếm trong trướng.
Màn trướng dày nặng đang run lẩy bẩy, nó có thể rách tan bất cứ lúc nào.
Một lúc sau, tiếng kiếm xé gió bỗng im bặt, cả trướng quân cũng im lìm theo.
Màn trướng bất chợt bị kéo mạnh, đám đông đang chờ đợi cũng phải giật mình trước uy thế ấy.
Sở Bắc Tiệp
đầm đìa mồ hôi, từ trong bước ra, một tay đặt trên Thần uy bảo kiếm, ánh mắt sáng ngời có thần, hoàn toàn khôi phục lại vẻ thản nhiên, trấn tĩnh thường ngày của Trấn Bắc vương, nhưng đôi mắt đỏ hoe đã nói rõ tất cả.
Chàng bước đến trước mặt Sính Đình, nhìn Trường Tiếu chằm chằm, rồi bế lấy nó, nói một câu: “Hài nhi ngoan, gọi phụ thân”.
Trường Tiếu
tính khí quật cường, bình thường vẫn không chịu nghe lời, nhưng cũng có
thể vì máu mủ ruột rà, lần này lại ngoan ngoãn một cách bất ngờ, ngọng
nghịu kêu lên một tiếng: “Phụ thân”, rồi cúi xuống kéo áo bào của Sở Bắc Tiệp.
Sở Bắc Tiệp
nghe thấy tiếng “phụ thân” của Trường Tiếu, lòng vô cùng khoan khoái,
nhưng cổ họng nghẹn lại, hai tay ôm Trường Tiếu càng chặt. Trường Tiếu
nhỏ bé nhẹ bẫng trong cánh tay phụ thân, bàn tay ấy vốn quen cầm kiếm,
chỉ cần hơi dùng sức cũng sợ sẽ làm đau sinh linh bé nhỏ này.
Nhỏ đến nỗi khiến người ta xót xa.
Nhưng, chính sinh mệnh nhỏ bé ấy, chính tiếng “phụ thân” ngọng nghịu ấy đã khiến Sở
Bắc Tiệp cảm thấy tràn đầy lòng tin hơn bất cứ thứ vũ khí sắc bén nào,
hay bất cứ đội binh mã dũng mãnh nào. Sống mũi cay cay, cảm giác ôm nhi
tử trong lòng khiến niềm vui của người làm cha bao trùm khắp đất trời,
bỗng chốc ý chí bùng phát, Sở Bắc Tiệp cất tiếng cười sảng khoái.
Thiên hạ còn có ai may mắn hơn chàng?
Giang sơn vạn dặm cũng không bằng tiếng gọi non nớt này, không bằng nụ cười của Sính Đình.
Sở Bắc Tiệp
cười vang một hồi, vui mừng đến rơi nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn nén
lại, hạ giọng than với Sính Đình: “Đòn báo thù này của Vương phi thật
quá dữ dằn”, giọng nói hoàn toàn bất lực.
Bao nhiêu
uất ức khi trước đến lúc này đã hoàn toàn tan biến, nhìn Sở Bắc Tiệp xúc động như vậy, Sính Đình cũng thấy hổ thẹn trong lòng, bèn cúi đầu,
giọng nhỏ hơn tiếng muỗi: “Vương gia không hỏi, bảo Sính Đình làm sao mở lời? Việc này đúng là Sính Đình đã quá tùy tiện, Vương gia đừng giận,
chàng hãy tùy ý trách phạt Sính Đình, được không?”.
Ánh mắt sáng ngời xuất thần của Sở Bắc Tiệ