
đại nhân sẽ gặp nguy hiểm đấy. Họ cũng rất có
giao tình với Phi Chiếu Hành tướng quân bên cạnh Phò mã”.
Phiên Lộc
chán ngán như ăn phải miếng thịt mỡ, cau mày nói: “Bảo vật gia truyền
quý giá như thế, ai chịu đưa ra dễ dàng? E là, muốn mua cũng chẳng
được”.
Đỗ Kinh mặt ủ mày chau: “Chúng ta không cố tình làm điều ác, mà thực sự chỉ muốn bảo
vệ mình. Đại nhân là quan thủ thành, nắm giữ trong tay tính mạng trăm
dân trong thành, muốn đánh tiếng mượn đồ, chẳng phải cũng chỉ là chuyện
nhỏ sao? Tiểu nhân thực lòng cũng chỉ nghĩ cho đại nhân”.
Phiên Lộc
nghe xong những lời này, cảm thấy vô cùng buồn bã. Làm cái chức thủ
thành quèn này, thực chẳng phải việc gì hay ho. Từ khi Hà Hiệp lên nắm
quyền, Phiên Lộc ngày càng buồn bã, nghĩ lại còn không thoải mái bằng
những ngày làm mật thám trong quân.
Nhưng hiện
giờ triều chính Vân Thường rối ren, những người có liên quan đến Quý gia vẫn giữ được tính mạng đều run lẩy bẩy, chỉ một chút lơ là họ sẽ lập
tức rước họa vào thân, có ai dại đến nỗi tự tìm tới rắc rối?
Phiên Lộc
vốn cũng chẳng phải người lương thiện chất phác gì, suy tính trước sau
một lượt, rồi nghiến răng gật đầu nói: “Cứ làm như thế đi. Chỉ là không
biết nhà ai trong thành có bảo vật này?”.
Đỗ Kinh thấy Phiên Lộc gật đầu, cũng nhẹ cả người, vội vã tiếp lời: “Việc này không
cần đến đại nhân nhọc công, tiểu nhân đã chuẩn bị một danh sách rồi”.
Nói xong, ông ta lấy trong ống tay áo một tấm thiếp, mở ra định đọc.
Bỗng thấy một sai dịch vội vã bước vào cửa, bẩm báo: “Đại nhân, hai vị đại nhân Bồ Quang, Bồ Thịnh lại đến”.
“Mời họ vào, sắp xếp cho họ ở phòng thượng hạng.” Hai hàng mày cau lại, Phiên Lộc
quay sang xua tay với Đỗ Kinh, “Đừng đọc nữa, ngươi cứ xem mà chọn cho
thích hợp, cố đuổi họ đi cho nhanh. Hôm nay lại có đội quân lương qua
đây, ta phải ra ngoài thành lo liệu mọi việc. Cũng may, khỏi phải chạm
mặt với bọn họ, ta chỉ lo nhìn thấy cái mặt buồn nôn của hai kẻ ấy, ta
không nhẫn nhịn được mà tặng họ một tên cho xong đời”. Nói xong, Phiên
Lộc cầm chiếc nỏ bất ly thân trên bàn, nhẹ nhàng chuồn khỏi hậu đường,
để lại Đỗ Kinh đang rầu rĩ cố nặn ra nụ cười, bước ra cổng thành đón
tiếp hai vị đại nhân tham lam vô độ.
Túy Cúc ở
sau hậu viện, nay nàng có thể tùy ý đi lại trong phủ thủ thành, tự do
hơn trước rất nhiều. Chỉ là rảnh rỗi quá lâu, khó tránh khỏi buồn rầu,
nàng bèn trồng thảo dược ở mảnh đất nhỏ nơi hậu viện.
Gieo hạt giống chưa được bao lâu, những mầm non đã bắt đầu nứt ra từ khe đất.
Vốn bẩm sinh đã yêu mến các loài thảo dược, Túy Cúc cẩn thận vun từng mầm cây, rồi xoa lưng đứng dậy.
Một sai dịch quen mặt đến bẩm báo: “Túy Cúc cô nương, đại nhân nói phải ra ngoài
thành, chắc không kịp về dùng cơm, cô nương cứ ăn trước đi”.
Túy Cúc “ừ” một tiếng, trong lòng rầu rĩ.
Khi Phiên Lộc ở trước mặt, nàng chỉ mong hắn biến mất ngay lập tức. Nhưng không gặp hắn, nàng lại thấy buồn bã trong lòng.
“Cơm tối đưa vào phòng vậy.”
Bữa tối đưa tới, Túy Cúc một mình một bóng, gắp vài miếng, cảm thấy miệng nhạt thếch.
Chắc là đội
quân lương của Vân Thường đi qua thành Thả Nhu. Dăm ba bữa, đội quân
lương lại đi qua một lần, thật khiến người ta rầu lòng.
Nghĩ đến
quân lương, lại nghĩ tới thời thế loạn lạc, nghĩ tới sư phụ giờ không
biết đang ở phương nao, và cả Sính Đình linh hồn phiêu dạt, Túy Cúc nhìn lên bóng mình cô độc trên tường, càng thêm buồn bã.
Nàng buông đũa, sống mũi cay cay.
Có tên Phiên Lộc đáng hận đó ở đây, tuy hắn luôn khiến nàng tức giận, nhưng chí ít, nàng cũng không buồn bã như lúc này.
Túy Cúc nâng ống tay áo lên lau nước mắt, bỗng tiếng cười đùa của cả nam lẫn nữ bên
ngoài vọng vào, chẳng mấy chốc lại có tiếng nữ tử cười vui, điệu đà hát
một khúc. Túy Cúc đứng dậy bước ra cửa, đúng lúc nhìn thấy một tiểu nha
đầu đi ngang qua, bèn vẫy lại, cau mày hỏi: “Lại có ai đến à? Sao ồn ã
thế?”.
Tiểu nha đầu trả lời: “Thì vẫn hai vị đại nhân gì gì đấy lại đến. Đỗ sư gia đã cho
gọi cô nương nổi danh tên là gì gì Xuân đó tới, đang hầu rượu hát hò với hai đại nhân ấy”.
Túy Cúc biết tiểu nha đầu đang nói đến hai người ăn lộc của Hà Hiệp, đem bao nhiêu
phiền phức đến cho Phiên Lộc, nên cũng ghét lây, liền trừng mắt nhìn về
phía lầu các sáng trưng. Định bụng về phòng, nhưng nghĩ tới tiếng ồn
nhức đầu kia, nàng dứt khoát bước ra cửa, đi về phía tiểu đình sau phủ.
Đến bên tiểu đình, gió tối mát rượi, dễ chịu hơn ở lầu các vài phần. Túy Cúc cảm
thấy tâm tình thoải mái, ngồi vào trong đình, đang nghĩ xem không biết
lúc nào Phiên Lộc mới trở về, bỗng nghe thấy sau lưng vang lên tiếng
bước chân, lòng chợt gợn sóng, buột miệng hỏi: “Nam nhân xấu xa, về rồi
đó à?”, quay đầu nhìn, cả người bỗng khựng lại.
Bồ Quang
bụng phệ chềnh ềnh đã uống say bên cầu các, thấy đệ đệ Bồ Thịnh đang kéo cô nương Nghênh Xuân nổi danh đó làm chuyện hay ho ngay tại chỗ, thì
cũng dứt khoát kéo cô nương Quế Hoa xuống lầu, định tìm một gian phòng,
vui vẻ suốt đêm.
Không ngờ
uống quá nhiều, Bồ Quang ngất ngư dừng lại mấy lần trên đường đi xuống,
đến khi quay người đã chẳng