
p nhìn nàng chằm chằm như muốn ôm trọn ái
thê, mãi mãi lưu giữ hình dáng này nơi đáy mắt.
Tức giận ư?
Cảm giác này đã từng xuất hiện.
Cơn gió thổi qua doanh trại đưa Sở Bắc Tiệp quay lại con đường ruột dê. Ngày hôm đó, bao nhiêu thiện xạ mai phục trên vách đá, mũi tên đặt sẵn trên dây
cung, Hà Hiệp xuất hiện trên đầu, anh tuấn khí chất hơn người, ép Sở Bắc Tiệp đưa ra hiệp ước năm năm không xâm phạm Quy Lạc.
Hôm ấy, chàng ngồi trên lưng ngựa, Sính Đình ở trong lòng chàng.
Hôm ấy, nỗi tức giận xen lẫn phẫn nộ.
Chính là
ngày hôm đó, lần đầu tiên trong cuộc đời chàng cảm nhận được nỗi đau
thương đến tận cùng, lần đầu tiên chàng hiểu rằng mình đã thực sự yêu
thương một nữ nhân, lần đầu tiên chàng quyết tâm dấn bước lên con đường
tình trắc trở.
Chỉ đến khi
yêu và hận, hạnh phúc và khổ đau xen lẫn vào nhau, không thể phân rõ
ràng, chàng mới biết tình này không bao giờ thay đổi.
Không, chàng không còn tức giận.
Tại sao phải tức giận? Chàng đã có quá nhiều.
Sở Bắc Tiệp
một tay bế Trường Tiếu, cọ mạnh mặt mình vào mặt hài nhi, một tay nắm
chặt tay Sính Dình, chỉ mong thời gian mãi mãi lưu giữ khoảnh khắc này.
Bàn tay nằm
gọn trong lòng bàn tay to chắc của Sở Bắc Tiệp, Sính Đình ngẩng lên nhìn chàng thân thiết bế nhi tử hoạt bát đáng yêu trong lòng. Cảnh tượng này vốn chỉ xuất hiện trong mơ, đến giờ đã thành hiện thực, nước mắt nàng
lại trào dâng.
Sính Đình cắn môi, chăm chú nhìn cảnh đẹp hồi lâu, rồi hạ giọng hỏi Sở Bắc Tiệp: “Vương gia đã bớt giận chưa?”.
“Vương phi
bớt giận chưa?”, Sở Bắc Tiệp cười nói, “Một lần giả chết, hôm nay lại
thêm một lần, cũng coi như bản vương đã chịu đủ mọi nỗi thống khổ trên
đời, mong Vương phi ra tay nể tình, đừng tiếp tục trừng phạt bản vương
như thế nữa. Những gì ta đã làm sai trong quá khứ, Vương phi hãy bỏ qua
hết cho bản vương”.
Sính Đình
xấu hổ chẳng dám ngẩng đầu, môi nở nụ cười ngọt ngào, bàn tay nắm chặt
bàn tay Sở Bắc Tiệp: “Vương gia, xung quanh có rất nhiều người”.
“Có người
thì sao?”, Sở Bắc Tiệp nhìn quanh một vòng, cười rộ lên, “Để họ biết
rằng, người không nên đắc tội nhất trong thiên hạ chính là nữ nhân mình
thương yêu nhất”.
Đúng thế!
Nữ nhân luôn có cách trừng phạt nam nhân thân yêu của mình.
Họ chỉ dốc hết tâm tư cho nam nhân mình yêu thương nhất, cũng giống như chỉ tan nát cõi lòng vì nam nhân ấy.
Thả Nhu, Vân Thường.
Trong thành
vẫn được coi là thái bình, dân chúng không hề biết tòa thành nhỏ này đã
trở thành mục tiêu tiến tới của Trấn Bắc vương nổi danh thiên hạ, mà vẫn bình yên sống qua ngày.
Chỉ có cơn tức giận của Thủ thành đại nhân là đang ngày một dâng cao.
Thuộc hạ đều biết sự tức giận này của Thủ thành đại nhân bắt nguồn từ đâu. Hai vị
đại nhân Bồ Quang, Bồ Thịnh sinh sự khắp nơi, cố ý bới móc, khiến cả
thành Thả Nhu ngột ngạt. Cơn giận khiến bù nhìn rơm cũng phải động đậy,
Thủ thành đại nhân có thể nhẫn nhịn đến ngày hôm nay cũng coi là quá
giỏi rồi.
“Họ lại đến ư?”
“Vâng.” Vẻ mặt thuộc hạ vô cùng bối rối, “Cung kính tiễn đi mấy lần, lần nào họ cũng quay lại ngay hôm sau”.
Phiên Lộc nhếch môi, quay đầu, ánh mắt nhìn ra sau.
Đỗ Kinh vội vàng tiến lên trước một bước, khom lưng bẩm báo bên tai quan trên: “Ngân lượng đã đưa cả theo ý đại nhân rồi”.
Haizzz, hai
vị đại nhân họ Bồ này cũng quá tham lam. Ai bảo Thủ thành đại nhân của
họ đứng nhầm chỗ ngay từ đầu, trở thành người của Quý Thường Thanh? Nay
Quý gia không còn, họ gặp ai cũng phải khúm núm, nếu không cũng chẳng
đến nỗi bị hai tên quan từ bên ngoài vào chèn ép thê thảm thế này.
Sư gia Đỗ Kinh cũng bị xui xẻo theo, chòm râu dê không biết đã đứt bao nhiêu sợi?
“Đại nhân…”, thuộc hạ hiến sách, “Hai vị đại nhân đó không chịu rời đi, chẳng phải
vì chưa kiếm được gì ở thành Thả Nhu chúng ta sao? Nghe nói thành Hiển
Nạp họ đến trước đó, Thủ thành Hiển Nạp còn dâng lên hai viên đá đỏ to
như hai cái trứng gà, họ mới vui vẻ rời đi. Thuộc hạ nghĩ…”.
Phiên Lộc
lạnh lùng hừ một tiếng: “Đá đỏ to bằng cái trứng gà? Ta biết đi đâu tìm
cho họ hai viên đá như thế? Chúng ta cũng đã đưa cho họ không ít ngân
lượng rồi!”.
Đỗ Kinh đứng bên Phiên Lộc, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Phiên Lộc đưa mắt ra hiệu, thuộc hạ kia biết điều lùi đi.
“Đại nhân,
sự việc thực ra cũng đơn giản.” Đỗ Kinh bước lên, con mắt nhỏ đảo quanh, “Đại nhân không có châu báu, nhưng ở thành Thả Nhu có người có. Thả Nhu tuy chỉ là một thành nhỏ, nhưng cũng được vài hộ giàu sang, chắc cũng
lưu giữ bảo vật của tổ tiên truyền lại có thể vừa mắt hai vị đại nhân Bồ Quang, Bồ Thịnh”.
Sắc mặt
Phiên Lộc bỗng đổi: “Ngươi muốn ta sách nhiễu dân chúng, vơ vét đồ gia
bảo nhà họ?”. Phiên Lộc xuất thân mật thám, từng trải mọi chuyện, giết
người phóng hỏa dễ như trở bàn tay, nhưng thực chưa từng nghĩ đến việc
sách nhiễu, cướp bóc của dân.
Đỗ Kinh cười khổ, xoa hai tay vào nhau: “Biết là đại nhân không chịu nên tiểu nhân
vốn không dám nói. Nhưng mà đại nhân, hai vị đai nhân Bồ Quang, Bồ Thịnh cứ ở đây cũng không phải cách hay. Chẳng may chọc giận họ, họ về thành
đô đặt điều với Phò mã,