
, thoáng thấy một bóng người, hai mắt Túy Cúc sáng bừng.
Phiên Lộc quay lại cùng Bồ Thịnh mềm nhũn vác trên vai.
“Cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi, hại ta lo muốn chết.” Túy Cúc phi ra như bay, thấy Phiên Lộc đến, nàng không sợ nữa.
Phiên Lộc nhìn nàng: “Sao ngươi còn ở đây?”.
Túy Cúc ngạc nhiên: “Chẳng phải ngươi bảo ta trông cái xác này, đừng để nó biến mất còn gì?”.
“Một cái xác thì có gì phải trông? Nó đâu có biết chạy”, Phiên Lộc nheo mắt cười, “Ta chỉ nói đùa mà ngươi tưởng thật à?”.
Túy Cúc tức đến sắp ngất đi, nghiến răng kèn kẹt: “Ta chỉ muốn giúp ngươi, mà ngươi dám đem ta ra làm trò cười”.
Phiên Lộc nhìn một lượt khắp người nàng: “Bộ dạng này của ngươi chỉ khiến ta bận thêm”.
Sát khí lúc
trước đã hoàn toàn biến mất, vẻ mặt lại nhăn nhở một cách đáng ghét,
Phiên Lộc đá vào người Bồ Quang, rồi ước chừng sức nặng của Bồ Thịnh
trên vai, hai hàng mày cau lại: “Nặng quá, một bụng toàn xương máu chúng dân, sớm biết đằng nào cũng cho chúng một tên, mấy ngày trước hà tất
còn phải cho chúng ăn sơn hào hải vị?”. Phiên Lộc quay sang nói với Túy
Cúc, “Ta phải chôn từng người một, ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây chờ ta”.
Túy Cúc gật
đầu, nhìn theo dáng Phiên Lộc vác Bồ Thịnh đi xa, bỗng tỉnh ngộ, vẻ hậm
hực: “Đáng ghét, ai thèm ngoan ngoãn đợi ngươi?”. Nàng giậm chân mấy
cái, mặc kệ cái xác dưới đất, tức giận quay về phòng.
Trong lòng đang tức giận nên nàng không còn kinh sợ như lúc đầu.
Nàng về
phòng ngồi một lúc lâu, cảm thấy không hề buồn ngủ, cứ nhìn chăm chăm ra ngoài cửa. Giữa đêm, quả nhiên Phiên Lộc đã trở về, loạng choạng bước
vào cửa, rồi ngồi xuống, cầm bình trà trên bàn đổ thẳng vào miệng, nói
như lẩm bẩm: “Phải chôn hai xác người, còn phải rửa sạch vết máu trên
đất, mất cả buổi tối. Thật là, hai tên kia nặng hơn cả lợn, vất vả lắm
mới tha được hai cái xác đến chỗ chôn, đi mất bao nhiêu lâu, vai đau ê
ẩm đến nỗi không nhấc nổi tay lên”. Càng nói, hắn càng trưng ra vẻ mặt
đáng thương.
Túy Cúc tuy
đang bực mình, nhưng biết Phiên Lộc vất vả thế cũng vì mình, trong lòng
có chút áy náy không yên, bèn đứng dậy, bước đến cạnh Phiên Lộc, ngượng
ngùng hỏi: “Mỏi ở chỗ nào?”.
“Vai.”
Túy Cúc nhẹ
nhàng xoa bóp cho Phiên Lộc. Đi theo sư phụ, nàng đã học qua tất cả các
kiểu xoa bóp, tay nghề lão luyện, chỉ hơi thiếu sức.
Nhưng Phiên
Lộc cũng chẳng để ý nàng có sức hay không, được nàng xoa bóp thế này đã
là cái phúc hiếm có rồi, hắn liền lim dim mắt, xuýt xoa: “Thật dễ chịu,
chắc chắn bờ vai này kiếp trước tích đức, nên kiếp này mới được bàn tay
đẹp đẽ xoa bóp cho”.
Túy Cúc
trừng mắt: “Ta biết ngay mà, ngươi không nói nói câu nào cho tử tế.
Ngươi còn dám nói thêm, ta không xoa bóp cho ngươi nữa”.
Phiên Lộc thở dài, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Một lúc sau, Túy Cúc hỏi: “Chúng chết rồi, ngươi ăn nói thế nào với quan trên?”.
Phiên Lộc không trả lời.
Túy Cúc nói: “Ngươi nói đi, chỉ cần ngươi đừng nói những câu khó nghe, ta sẽ bóp vai cho ngươi”.
Đến lúc này Phiên Lộc mới chịu lên tiếng: “Chúng không chết, mà là đã nhận đủ vàng bạc châu báu, thỏa mãn rời khỏi đây”.
“Sao lại như thế?”
“Ta có biệt tài tạo hiện trường giả mà, nếu không sao phải mất bao công sức thu dọn hai con lợn đó đến tận nửa đêm?”
Phiên Lộc
chính xác là cao thủ tạo hiện trường, lừa được cả thiên hạ rằng Bạch
Sính Đình đã rơi vào miệng sói, tin ấy cũng chính là từ hắn mà ra.
Nghĩ đến
việc Phiên Lộc đi giết tên Bồ Thịnh mất đến nửa canh giờ, chắc là mất
thời gian bố trí mọi chuyện, Túy Cúc không truy hỏi gì thêm.
Hai người nói chuyện trong phòng, bất giác cũng có chút buồn ngủ.
Túy Cúc nhìn Phiên Lộc: “Ngày mai không có công vụ ư? Sao còn chưa đi ngủ?”.
Phiên Lộc
ngáp một cái: “Ngủ cái gì? Còn có một canh giờ nữa là trời sáng rồi.
Ngươi nhìn thấy người chết, nếu ở một mình trong căn phòng tối om này sẽ sợ. Ta ở đây với ngươi đến lúc trời sáng, trời sáng rồi ngươi hãy đi
ngủ, chỗ nào cũng sáng trưng, sẽ không thấy sợ nữa”.
Túy Cúc nghe Phiên Lộc nói thế, lòng như nở hoa, giọng nhẹ nhàng: “Ta không sợ,
ngươi mệt cả đêm rồi, cứ thức thế này cũng không phải cách hay, mau đi
ngủ đi”.
Phiên Lộc thở dài: “Không giấu gì ngươi, mỗi khi giết người, mấy đêm tiếp theo ta đều gặp ác mộng, nên không dám ngủ”.
Túy Cúc cau mày nói: “Ta sẽ kê cho ngươi một đơn thuốc an thần”.
“Ta cũng có đơn thuốc an thần, nhưng thuốc khó kiếm.”
Túy Cúc hiếu kỳ: “Vị thuốc nào lại khó kiếm đến thế? Ta sẽ đi tìm cho ngươi”.
“Một Thần y
Túy Cúc chịu cho ta ôm đi ngủ…” Lời chưa nói hết, đã bị Túy Cúc đấm mạnh vào vai, Phiên Lộc giọng bất đắc dĩ, “Ta đã nói là khó kiếm mà”.
Đêm nay thật khó tìm được giấc mộng đẹp, Sở Bắc Tiệp không sao chợp mắt nổi.
Đường Tiếu đang ngủ ngoan trong lòng phụ thân, hơi thở đều đều, thân hình mềm ấm, khuôn mặt nhỏ xíu tựa bên vai Sở Bắc Tiệp.
“Đặt xuống được thật không?” Một lúc lâu bế Trường Tiếu không dám cử động, giờ Sở Bắc Tiệp mới cố hỏi thật khẽ.
“Thật.”
“Đặt xuống có làm hài nhi tỉnh giấc không?”
“Không đâu, Trường Tiếu ngủ say rồi.”
Sở Bắc Tiệp nhìn nhi tử trong lòng, cau mày đáp: “