
thấy Quế Hoa cô nương đâu. Sắc trời tối đen, Bồ Quang loạng choạng va hết chỗ này đến chỗ khác, rồi va ngay vào tiểu đình.
Bỗng nghe thấy giọng nói trong veo êm ái, “Nam nhân xấu xa, về rồi đó à?”.
Bồ Quang
ngẩng đầu nhìn, thấy một nữ tử xinh đẹp tươi tắn đang ngồi dưới ánh
trăng, trong lòng mừng thầm đã gặp vận may, miệng cười mê đắm: “Bảo bối, ta đã đến đây. Bảo đảm nàng sẽ sướng muốn chết…”. Sẵn có hơi rượu, hắn
nhào đến, chạm vào bàn tay mềm mại của Túy Cúc, kề cái mặt khó coi sát
lại gần.
“A!” Trong
lúc không kịp đề phòng, Túy Cúc bị hắn chạm vào, liền kêu lên một tiếng, đứng bật dậy khỏi ghế đá, vung tay đẩy một cái, khiến Bồ Quang bụng mỡ
lảo đảo ngã sang một bên.
Cảm giác
nhầy nhụa buồn nôn ở chỗ bàn tay hắn chạm vào vẫn còn nguyên. Túy Cúc từ nhỏ đi theo sư phụ, đến đâu cũng được người khác kính trọng, ngoài tên
Phiên Lộc đáng ghét kia, thì còn gã nam nhân nào dám đùa cợt nàng thế
này. Thấy vẫn chưa hả giận, Túy Cúc lại gần Bồ Quang, giơ tay tát cho
hắn hai cái.
Nhưng nàng là nữ tử, bình thường không đánh ai, sức lực cũng chẳng đến đâu.
Bồ Quang bị
hai cái bạt tai, không những không lùi đi, mà còn tiến sát cả người hơi
rượu vào gần Túy Cúc hơn, cười dâm đãng: “Tay thật thơm, tiểu mỹ nhân,
tặng ca ca thêm cái nữa nào… Hai chúng ta có qua có lại, mỹ nhân tặng ca ca tay thơm, ca ca cho mỹ nhân đồ ăn ngon, cho mỹ nhân chiêm nghiệm
điều mới lạ…”.
Túy Cúc chưa từng nghe những lời này, không hiểu hắn đang nói gì, nên cứ đứng nhìn.
Đúng lúc đó, một mũi tên xé gió lao tới, cắm phập vào ngực Bồ Quang.
Mũi tên đến
không báo trước, vừa nhanh vừa chuẩn, hai mắt Bồ Quang lồi ra như mắt
ếch, không kêu lên được một tiếng, cả người đã mềm oặt đổ xuống chân Túy Cúc.
Túy Cúc ngạc nhiên, lùi ra sau, sống lưng bất chợt chạm vào lòng một người. Nàng
kinh hoàng quay đầu, nhìn rõ khuôn mặt người đằng sau, bèn thở phào một
tiếng: “Là ngươi…”.
Túy Cúc bỗng thấy yên tâm.
Sắc mặt
Phiên Lộc cực kỳ khó coi, vẫn trừng mắt đứng đó hồi lâu, rồi một tay
xách chiếc nỏ, một tay cầm cổ tay Túy Cúc, kéo nàng lên phía trước.
Túy Cúc bị kéo đến loạng choạng: “Ngươi làm gì thế?”.
Phiên Lộc
kéo nàng đến trước thi thể của Bồ Quang. Tuy đã hành nghề y nhiều năm,
nhưng là nữ tử nên Túy Cúc vẫn sợ nhìn thấy người chết. Bất giác, nàng
cố lùi ra sau, không ngờ bị Phiên Lộc giữ chặt, không cho nàng tránh ra.
Một tay Phiên Lộc lắp mũi tên vào nỏ, rồi đưa cho Túy Cúc: “Cầm lấy”.
Nhìn vẻ mặt đáng sợ của Phiên Lộc, Túy Cúc ngoan ngoãn nhận lấy chiếc nỏ.
Phiên Lộc nhìn xuống thi thể Bồ Quang bên dưới, hất hàm: “Bắn hắn”.
“Hắn chết rồi.”
“Có bắn không?” Phiên Lộc hung hãn nhìn nàng, hai mắt đã đỏ ngầu.
Túy Cúc hơi
do dự, cả người Phiên Lộc đã áp sát vào người nàng, cầm tay nàng, giương nỏ, bắn. Túy Cúc nhắm mắt, mũi tên bay đi, vù một tiếng, cắm phập vào
cổ họng Bồ Quang.
Người vừa mới chết, máu từ cổ họng bắn tung tóe ra ngoài, vẫn còn nóng nguyên.
Phiên Lộc
lấy lại chiếc nỏ trên tay Túy Cúc, vỗ vào trán nàng, bắt nàng mở mắt ra, hạ giọng: “Nếu có kẻ nào dám nói những lời này với ngươi, ngươi không
cần nhiều lời, cứ bắn ngay cho hắn một tên, nghe chưa?”.
Phiên Lộc
lúc này vừa hung hãn vừa thô bạo, chẳng còn vẻ lôi thôi thường ngày. Túy Cúc không dám làm trái ý hắn, bèn gật đầu, nhưng lại nghi hoặc hỏi: “Ý
hắn nói với ta là thế nào?”.
Phiên Lộc
lườm nàng một cái, không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt bỗng trở nên cổ
quái, rồi nở nụ cười vô cùng sâu xa khó hiểu: “Cũng chẳng phải lời gì
xấu xa, chỉ là những lời đó chỉ ta mới được nói với ngươi thôi, kẻ khác
không được nói”.
Tuy không
hiểu lắm, Túy Cúc cũng đoán ra đó là những lời chẳng hay ho gì, liền
trừng mắt: “Miệng chó không thể mọc được ngà voi”. Cảm giác mặt hơi đỏ,
đầu Túy Cúc cúi xuống càng thấp.
Phiên Lộc
cười ha ha, quay người định đi, Túy Cúc vội kéo hắn lại: “Ngươi đi
đâu?”. Dưới chân là một thi thể khủng khiếp, nàng không muốn phải ở lại
đây một mình.
Phiên Lộc
nhún vai: “Hai huynh đệ họ đến đây, tên này chết rồi, đương nhiên tên
còn lại cũng phải đi theo bầu bạn với đại ca hắn chứ. Không lẽ lại giữ
tên kia lại để hắn báo thù? Ngươi ở đây trông thi thể này, đừng để hắn
biến mất”. Nói xong, Phiên Lộc bước đi mau lẹ, loáng một cái đã chẳng
thấy đâu.
Túy Cúc đứng nguyên chỗ cũ, cúi xuống nhìn thi thể của Bồ Quang dưới ánh trăng, bỗng thấy mặt ao đang gợn sóng bên cạnh cũng trở nên ma quái, bất giác cả
người nàng lạnh toát, hai tay nắm chặt.
Phiên Lộc đã đi được nửa canh giờ.
Đứng trông
thi thể Bồ Quang, Túy Cúc cảm thấy như có lửa đốt, mỗi lần nghe xung
quanh có động tĩnh, nàng lại hoảng sợ co rúm người trốn vào sau đình,
chỉ sợ người khác chú ý đến thi thể kia. Bồ Quang là quan Vân Thường,
nếu người ta phát hiện hắn chết ở thành Thả Nhu, thì thật không phải
chuyện nhỏ.
Bốn bề yên
tĩnh, nàng lại ngó cổ ra, mong Phiên Lộc mau chóng quay về, nhưng bóng
dáng Phiên Lộc vẫn biệt tăm, trong lòng Túy Cúc lầm bầm oán hận Phiên
Lộc hết lần này đến lần khác, tự nhủ đợi khi hắn quay lại, mình sẽ quyết không tha.
Bỗng nhiên