
thể hối hận?”.
Đôi mắt lấp lánh nước, Sính Đình ngẩng đầu, nhìn thật rõ sự kiên định dứt khoát trong mắt chàng.
Như tiếng băng vỡ vụn từ nơi nào vọng lại, dần biến thành tiếng sấm xua tan mây đen, vang vọng trong lòng.
Để những đau thương và oán hận cuốn bay theo gió.
Niềm vui
được làm mẹ vừa bắt đầu, nàng đã phải gào khóc đổ gục xuống nền đất lênh láng nước thuốc, nỗi tuyệt vọng lấp đầy năm sông bốn biển.
Sau lưng nàng, chàng đang dẫn theo thiên quân vạn mã, cách xa ngàn dặm lao về, sát khí đằng đằng.
Lời thề dưới trăng đã vượt qua bao câu chuyện trong quá khứ, trải qua bao khảo nghiệm.
Nàng nhìn về phía chân trời, bỗng vui mừng cất tiếng: “Trăng lên rồi”.
“Ở đâu?”
Ngón tay thon nhỏ chỉ về phía chân trời, “Ở kia, Vương gia không thấy sao?”.
Sở Bắc Tiệp
không nhìn lên trời, mà vẫn chăm chăm hướng ánh mắt về nàng, như muốn
nhấn chìm nàng trong hai hồ nước sâu hun hút. Một lúc sau, khuôn mặt
tuấn tú của chàng nở nụ cười: “Nhìn thấy rồi, ở đây này”.
Chàng cúi đầu, nhẹ hôn lên hai hàng mi dày của nàng.
Hai người
nói suốt một đêm những câu chuyện không đầu không cuối, nhưng chẳng ai
cảm thấy mệt. Tảng sáng, trời mờ mờ, từng cuộn mây mù trong rừng bay ra
quyện lẫn với ánh sáng yếu ớt, họ mới quay về trướng. Nhìn xuống tấm
thảm, Trường Tiếu đã dậy từ lâu, không khóc không ồn, mà đang nghịch
những tua rua xung quanh tấm thảm.
“Vừa mở mắt
đã nghịch rồi.” Sính Đình vừa nói vừa bế hài tử lên. Trường Tiếu đang
mải mê với đám tua rua, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt không buông, kéo tung
cả một góc thảm.
Sở Bắc Tiệp khen: “Tiểu tử ngoan, tính kiên quyết này thật giống ta”.
Trường Tiếu
quay đầu, thấy Sở Bắc Tiệp đang lại gần, hào hứng reo lên, buông đám tua rua ra, khiến tấm thảm rơi xuống. Trường Tiếu cứ giơ hai tay về phía Sở Bắc Tiệp.
Sở Bắc Tiệp càng vui: “Nàng xem, Trường Tiếu thân với ta chưa?”, rồi đưa tay đón lấy Trường Tiếu.
Sính Đình cười nói: “Hài nhi đâu có thân chàng? Hài nhi chỉ muốn có Thần uy bảo kiếm của chàng thôi”.
Quả nhiên,
vừa mới vào tay Sở Bắc Tiệp, Trường Tiếu đã một mực chúi về phía bảo
kiếm. Thần uy bảo kiếm không nhẹ, Trường Tiếu còn bé, lại đang bị Sở Bắc Tiệp ôm trong lòng, nên dù cố hết sức cũng không với tới được, đành kêu lên: “Đao, đao!”.
“Nhi tử của ta, thích thì ta tặng cho con.”
“Có phụ thân nào như chàng không? Nhi tử mới lớn thế nào mà đã tặng thứ vũ khí sáng lóa như vậy.”
Cả nhà ba
người đang vui vẻ, Mạc Nhiên bỗng vén rèm bước vào, hào hứng bẩm báo:
“Những người mấy hôm trước Vương gia gửi mật thư triệu tập đều đã có
mặt”.
“Một hai ngày cũng phải đến rồi”, Sở Bắc Tiệp lại hỏi, “Đến bao nhiêu người?”.
“Hơn hai mươi người.”
“Cũng đến
được tám, chín phần rồi. Thời thế này, chỉ gửi thư đi mà có thể triệu
tập được chừng đấy người đã là tốt lắm rồi.” Sở Bắc Tiệp bế Trường Tiếu
vẫn đang luôn chân luôn tay, quay sang nói với Sính Đình, “Nàng đi gặp
họ cùng ta. Những người này đều là thuộc hạ trước đây của ta, vì những
nguyên nhân khác nhau mà quy ẩn, mỗi người đều có bản lĩnh riêng”.
Sính Đình
nói: “Thế mới nói thời thế này những người có bản lĩnh đều đã ẩn cư hết
rồi. Người được Vương gia triệu đến trong lúc gấp rút chắc chắn đều là
nhân tài hiếm có”. Nàng vừa nói vừa bế lấy Trường Tiếu, rồi đặt hài nhi
xuống, xoa đầu con, nói, “Trường Tiếu ngoan, đi tìm Tắc Khánh chơi đi”.
Trường Tiếu vui mừng hớn hở, chạy ngay ra ngoài trướng.
Sở Bắc Tiệp có chút không yên tâm: “Tiếu nhi làm sao biết Tắc Khánh đang ở đâu? Lộn xộn thế này”.
“Dương Phượng ở ngay bên cạnh, Vương gia không phải lo, Tiếu nhi sẽ tìm được thôi.”
Hai người
còn bận bao nhiêu việc quan trọng, nên không thể để ý nhiều đến nhi tử.
Họ bước theo Mạc Nhiên đi gặp mặt những thuộc hạ vừa đến, quả nhiên đó
đều là những cao thủ hiếm có trong quân, có người sở trường mê trận, có
người trở trường đánh lén, tìm tung tích.
Sở Bắc Tiệp
lăn lộn trên sa trường, rất coi trọng những nhu cầu trong quân, nên
người được triệu tập đến, ngoài cao thủ lăn lộn trên sa trường, còn có
những nhân tài chuyên điều phối, trị liệu và cứu chữa người bị thương.
“Y thuật của Hoắc thần y rất cao cường, nhưng trước nay ông ấy chỉ chữa trị cho các
bậc quyền quý, trị liệu rất tỉ mỉ. Khi đánh trận có bao nhiêu người bị
thương, thời gian lại gấp rút, quan trọng nhất là phải nhanh. Muốn
nhanh, phải là những đại phu thường xuyên hành quân cùng binh lính.”
Dưới sự chỉ
dẫn của Sở Bắc Tiêp, Sính Đình lần lượt gặp gỡ những người được triệu
đến. Sau đó, cả hai lại vội vàng đi bàn bạc việc quân.
Hai người vào trong trướng, các tướng lĩnh đã có mặt đầy đủ.
Sở Bắc Tiệp
có hỷ sự lâm môn, sáng sớm được bế hài nhi, lúc này tay dắt Sính Đình,
vẻ mặt hớn hở vui tươi, vừa vào cửa đã cười sảng khoái: “Tân binh của
Bắc Mạc hôm qua đã có mặt. Bên Đông Lâm, những thuộc hạ cũ được bản
vương triệu tập cũng đã đến nơi. Đợi qua hai, ba hôm nữa khi mọi việc
chuẩn bị xong, chúng ta có thể thực hiện theo sách lược đã định, tiến về Vân Thường, chủ động xuất kích. Các tướng quân cảm thấy thế nào?”.
Thấy sắc mặt mọi người đều