
ậu, trầm giọng, “Vương
hậu hãy cẩn trọng, nếu địch tới, chỉ cần tránh, không cần đánh”.
Từ khi nắm
giữ vương quyền Đông Lâm, trải qua bao nguy nan, Đông Lâm vương hậu giờ
không còn là nữ nhân luôn giấu mình chốn thâm cung nữa. Nghe Sở Bắc Tiệp nói thế, Vương hậu cũng chẳng chối từ, chậm rãi gật đầu: “Trấn Bắc
vương yên tâm, ai gia quyết không dám giao chiến, mà chỉ theo một chữ
‘ổn’, trông coi doanh trại ổn thỏa, chờ mọi người quay về”.
“Thế thì bản vương yên tâm rồi.”
Chỉ vài ba
câu, Sở Bắc Tiệp đã sắp xếp xong binh mã của cả ba bên. Đều là những
tướng sĩ năng chinh thiện chiến, tung hoành trên sa trường, mọi người đã ở đây đến phát chán rồi, chỉ mong sớm có việc để làm. Mạc Nhiên đứng
dậy, nói: “Thuộc hạ đi chuẩn bị. Thuộc hạ sẽ chọn trước một ngàn năm
trăm tinh binh, sau đó Vương gia chọn ra một ngàn người trong đó đến Thả Nhu, được không?”.
Sở Bắc Tiệp
đáp: “Không có nhiều thời gian như thế. Bản vương tin vào nhãn quang của ngươi, hãy chọn ra số binh mã đi theo chúng ta, lệnh cho họ lập tức đổi sang hành trang gọn nhẹ, sẵn sàng xuất phát”.
La Thượng
cũng đứng lên, vừa thả lỏng gân cốt, vừa nói: “Bên chúng ta cũng phân
thành ba đội, đội nào đi về nước nào, kế hoạch ra sao cũng phải bàn bạc
kỹ lưỡng. Nhược Hàn tướng quân, Hoa Tham tướng quân, đi, chúng ta tìm
nơi bàn bạc một chút”.
Mấy tướng
lĩnh vội vã bước đi, Đông Lâm vương hậu cũng đứng lên: “Nhận mệnh lệnh
của Trấn Bắc vương trông coi doanh trại, giờ ai gia cũng phải đi tuần
quanh một vòng”. Đi được hai bước, Vương hậu bỗng dừng lại, quay sang
hỏi Sính Đình: “Ta nhớ Túy Cúc cũng xảy ra chuyện ở Vân Thường, đúng
không?”.
Không ngờ
Vương hậu lại đột nhiên nhắc tới Túy Cúc, Sính Đình cũng cảm thấy buồn,
khẽ đáp: “Là ở sơn mạch Tùng Sâm giao giữa Vân Thường và Bắc Mạc…”.
“Ừ…”, Đông
Lâm vương hậu gật đầu, suy nghĩ giây lát rồi nói, “Lần này đi Thả Nhu,
liệu Trấn Bắc vương có thể dẫn theo Hoắc thần y? Hoắc thần y vẫn luôn
muốn đi Vân Thường một chuyến, nhưng ai gia lo ông ấy xảy ra chuyện, nên năm lần bảy lượt mang bệnh tật ra để giữ chân ông ấy. Chắc sớm muộn gì
ông ấy cũng phải đi một chuyến. Đi cùng các ngươi, ai gia mới yên tâm”.
Sở Bắc Tiệp và Sính Đình nhìn nhau.
Lần này Sở
Bắc Tiệp dẫn binh lính đến Thả Nhu, là đi sâu vào vùng bụng Vân Thường,
nguy hiểm vạn phần. Hoắc Vũ Nam là sư phụ của Túy Cúc, Sính Đình không
hề muốn ông ấy xảy ra chuyện bất trắc.
Nàng nói: “Thi thể của Túy Cúc không còn ở Vân Thường. Khi đi ẩn cư, Sính Đình đã mang theo và chôn cất ở Bắc Mạc rồi”.
“Tuyệt đối
không được để ông ấy nhìn thấy phần mộ của Túy Cúc, lão nhân thường
không chịu đựng được đâu”, Đông Lâm vương hậu thở dài, “Các ngươi còn
trẻ, không hiểu nổi việc này, nếu thấy mộ phần của Túy Cúc, Hoắc thần y
sẽ càng đau khổ thêm. Ai gia chỉ muốn các ngươi đưa ông ấy đi một chuyến cho có…”. Nói những lời này, bất giác Vương hậu nghĩ đến hai vương tử
đã mất của mình, khóe mắt đỏ hoe, cố ngăn dòng lệ đổ.
Sở Bắc Tiệp không dám từ chối, “Vương tẩu yên tâm, nếu Hoắc thần y muốn đi, bản vương sẽ chăm sóc ông ấy”.
Tiễn Đông
Lâm vương hậu đi khỏi, Sở Bắc Tiệp quay lại trướng, thấy Sính Đình vẫn
đứng nguyên chỗ cũ. Vốn đã nhìn quen cảnh đầu rơi máu chảy, bản thân lại là một tướng quân giết người vô số, nhưng chàng sợ nhất phải thấy nữ
nhân thương yêu của mình đau lòng.
Từ lúc Sính
Đình quay về sau hai năm xa cách, Sở Bắc Tiệp luôn thấy nàng giống như
con búp bê làm bằng ngọc lưu ly có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, nên mỗi
khi thấy nàng phiền lòng, chàng lại vô cùng lo lắng. Sở Bắc Tiệp khẽ
khàng đến bên ái thê, dịu dàng hỏi: “Đang nghĩ gì thế? Sao nàng không đi tìm Trường Tiếu?”.
Sính Đình
biết Sở Bắc Tiệp lo lắng mình lại buồn chuyện Túy Cúc, nên ngẩng đầu
nhìn chàng, mỉm cười, nói: “Hôm nay Vương gia sắp xếp như thế vì đoán
chừng Hà Hiệp sẽ lập tức xây dựng tân quốc. Nhưng nhỡ chăng Sính Đình
đoán sai, Hà Hiệp không tập trung vào việc đăng cơ mà lập tức dẫn quân
đến Đông Lâm bao vây chúng ta, há chẳng phải là sai lầm sao?”.
“Sính Đình sao có thể đoán lầm? Nàng là người hiểu rõ Hà Hiệp nhất.”
Sính Đình lặng lẽ thở dài.
Sở Bắc Tiệp hỏi: “Sao vậy? Nàng không đủ lòng tin vào bản thân ư? Bản vương thì hoàn toàn tin tưởng nàng”.
“Thiếp cứ
ngỡ mình rất hiểu Hà Hiệp, Hà Hiệp định làm gì, nếu thiếp không hoàn
toàn đoán trúng, thì cũng đoán được bảy, tám phần.” Ánh mắt Sính Đình
khẽ chuyển động, nhìn về phía quân báo, thở dài, “Nhưng thiếp chưa từng
nghĩ, Hà Hiệp không những giết Hà Túc mà còn giết cả Vương hậu và Vương
tử. Hà Túc, Hà Hiệp và thiếp cùng lớn lên bên nhau, Hà Hiệp giết Hà Túc, chắc chắn để báo mối thù hủy diệt vương phủ Kính An, thiếp cũng chẳng
có gì để nói, nhưng Vương tử mới được vài tuổi. Khi Vương tử ra đời, mọi người đến chúc mừng, thiếu gia còn tặng Vương tử một dây phỉ thúy, và
tự tay đeo vào cổ Vương tử…”.
Không đợi
nàng nói hết, Sở Bắc Tiệp ôm chặt nàng vào lòng, hôn lên mí mắt nàng,
giọng dịu dàng: “Nàng đừng nói nữa, càng nói càng buồn. Nàng buồn, ta
cũng buồn theo. Ta sắp đi Thả Nhu rồi, nà