
c đã không còn đội quân nào có thể uy hiếp địa vị của Hà Hiệp”, Sính Đình tiếp tục, “Tứ quốc đã nằm trong tay Hà Hiệp, Hà Hiệp còn có nguyện vọng gì hơn? Ở lại Quy lạc, trở về vương phủ Kính
An, hoài niệm cảnh xưa, rồi vội vã xây dựng vương phủ Kính An giờ chỉ
còn là phế tích, để vương phủ Kính An có vẻ huy hoàng của vị thế chí cao vô thượng”.
“Ý Bạch cô
nương là… Hà Hiệp sẽ ở Quy Lạc, xây dựng lại vương phủ Kính An?”, Mạc
Nhiên cau mày suy nghĩ, “Nhưng với bản tính của tiểu Kính An vương, biết rõ Vương gia đã xuất núi, hắn sẽ không mặc kệ mà chú tâm vào việc
khác”.
Sở Bắc Tiệp cười nói: “Mạc Nhiên, ngươi không nghe rõ Sính Đình nói đến bốn từ ‘chí cao vô thượng’ sao?”.
“Ta hiểu
rồi!”, La Thượng chợt hét lên, “Hà Hiệp sẽ lập tức đăng cơ! Xây dựng tân quốc, lên ngôi vua, đây chính là cách để vương phủ Kính An trở thành
chí cao vô thượng”.
Nhược Hàn
cũng vỗ đánh đét một tiếng vào tay vịn ghế, “Một khi danh phận đã được
xác lập, Hà Hiệp sẽ danh chính ngôn thuận chiếm cứ thiên hạ, tất cả lực
lượng phản kháng sẽ bị tiêu diệt”.
“Nếu hắn có thêm chút thủ đoạn, dùng chính sách ôn hòa an ủi lòng dân…”
“Rồi sau cùng mới từ từ đối phó với chúng ta.”
“Đến lúc trở thành nơi gửi gắm hy vọng của tất cả mọi người, Hà Hiệp muốn đối phó với chúng ta, thật dễ như trở bàn tay.”
Như vậy, tuy không thực sự nguy cấp như khi hai bên lập tức đối đầu, nhưng tình thế
vô cùng hiểm ác, dù thế nào, Đình quân cũng ở vào thế như cá trong chậu, như chim trong lồng.
Sắc mặt của tất cả mọi người lại trở nên tối sầm.
Mạc Nhiên suy nghĩ một lúc, rồi nhìn Sở Bắc Tiệp, nói: “Rốt cuộc phải làm thế nào, xin Vương gia hãy ra quyết định”.
Thấy Sở Bắc Tiệp mỉm cười, đang định lên tiếng, Sính Đình vội cướp lời: “Không được quay sang thiếp, Vương gia là chủ soái mà”.
Sở Bắc Tiệp
sợ nàng vẫn buồn lòng vì tin tức trong quân báo, vốn định đùa một chút,
để nàng có thể dẹp bớt ưu phiền. Nhưng nghe nàng nói thế, thì cũng không nỡ để nàng lại xuất đầu lộ diện, Sở Bắc Tiệp bèn hạ giọng: “Vương phi
muốn phu quân này chỉ huy đúng không? Bản vương tuân lệnh là được chứ
gì”. Tinh anh trong mắt ngưng tụ, chàng lần lượt nhìn quanh tất cả các
tướng lĩnh trong trướng, khí thế không hề thua lúc chỉ huy mười vạn binh mã.
Quần tướng biết Sở Bắc Tiệp đã nghĩ ra kế sách, tinh thần phấn chấn hẳn lên, cùng nín thở chờ đợi.
“Đại quân
Quy Lạc thất bại quá nhanh, thời gian của chúng ta không còn nhiều.
Chúng ta không chuẩn bị thêm nữa, ta sẽ cùng Mạc Nhiên dẫn theo một ngàn tinh binh, lập tức tiến về Vân Thường, đoạt lấy thành Thả Nhu.”
La Thượng đã theo Sở Bắc Tiệp nhiều năm, vốn chắc chắn trận đánh thành Thả Nhu sẽ có phần mình, nay không thấy điểm tên thì sắc mặt chợt đổi, suýt chút nữa
đứng bật dậy: “Vương gia…”.
“Đừng vội, ngươi sẽ có nhiệm vụ khác.”
Có thế, La Thượng mới yên tâm ngồi vững chỗ.
“Tân quốc
không thể muốn lập là lập ngay được. Hà Hiệp buộc phải mời pháp sư khảo
đính thiên thời, tìm kiếm điềm lành an ủi dân chúng. Hắn muốn điềm lành, chúng ta sẽ tạo cho hắn những điềm gở khiến lòng dân hoang mang”, Sở
Bắc Tiệp nói giọng quyết đoán, “Nhược Hàn, La Thượng, Hoa Tham, hôm nay
bản vương triệu tập đến đây hơn hai mươi thuộc hạ, đều là những hảo hán
tài giỏi, các ngươi mỗi người dẫn theo vài người, chọn ra những binh sĩ
thông minh lanh lợi trong quân, tập hợp thành ba đội, xâm nhập ba địa
điểm khác nhau”.
Nhược Hàn có vẻ hiểu ra, hỏi: “Vương gia muốn chúng ta đi các nơi tạo điềm gở, khiến lòng dân hoảng loạn?”.
Sở Bắc Tiệp
gật đầu, lại hỏi: “Những việc mê hoặc người khác không giống như ra
chiến trường. Nay khắp nơi đều là quân lính Vân Thường, Nhược Hàn phải
cẩn thận. Quan trọng nhất là phải giấu kín hành tung, không được để quân Vân Thường phát hiện ra. Những điềm gở đó, các ngươi cứ thoải mái khai
triển, liệu có làm được không?”.
Nhược Hàn còn chưa kịp trả lời, một giọng nói đã xen vào.
“Bùn dính máu, chim yến chết từ trên không trung bất ngờ rơi xuống, tượng đất đổ lệ… Liệu có phải những việc này?”
Sở Bắc Tiệp
nhận ra Hoa Tham vừa lên tiếng thì cười nói: “Không ngờ Hoa tướng quân
lại là cao thủ trong lĩnh vực này. Đúng thế, chính là những thứ ấy”.
“Việc này
không khó”, Hoa Tham cau mày, “Chỉ là tốn công sức khiến dân chúng bất
an, nhưng thực tế lại chẳng hề có tác dụng với mấy chục vạn quân của Hà
Hiệp”.
Làm mấy việc giả thần giả quỷ tất nhiên không thể kích động lòng người bằng cướp
thành Thả Nhu. Tuy trong lòng La Thượng cũng đang buồn bực vì nhiệm vụ
này, nhưng, nghe cách nói năng của Hoa Tham với chủ soái không được
thuận tai, lập tức hỏi lại: “Hoa tướng quân sao biết được những việc này không hề có tác dụng thực tế? Phải biết, đánh địch cần đánh vào tâm…”.
Sở Bắc Tiệp
giơ tay, ngăn La Thượng nói tiếp, rồi quay sang bảo Hoa Tham: “Có tác
dụng gì, Hoa tướng quân sẽ biết ngay thôi”. Sở Bắc Tiệp không nói gì
thêm về việc này, mà tiếp tục phân công, “Những người khác ở lại doanh
trại, do vương tẩu thống lĩnh, vào sâu trong núi, chờ đợi tin tức”. Sở
Bắc Tiệp quay lại chắp tay với Đông Lâm vương h