
Theo ta thì Trường Tiếu sẽ tỉnh”.
Sính Đình vừa tức vừa buồn cười, liền bước đến bế nhi tử từ tay Sở Bắc Tiệp, rồi đặt nó nằm lên tấm thảm.
“Nhẹ thôi”,
Sở Bắc Tiệp lo lắng lên tiếng, “Cẩn thận đừng làm con tỉnh giấc, con có
khóc không?”. Nói xong, chàng bước đến bên tấm thảm, chăm chú nhìn thằng bé, ánh mắt sáng ngời có thần.
Sính Đình
đặt Trường Tiếu xuống, rồi ngồi thẳng dậy nhìn Sở Bắc Tiệp, lấy ống tay
áo che miệng cười: “Người ta nói phụ nghiêm mẫu từ, thiếp thấy Vương gia thì ngược lại”.
Sở Bắc Tiệp
biết mình lo lắng quá, khẽ kéo nàng vào lòng, nghiến răng hỏi: “Là ai
hại ta thành thế này?”. Sở Bắc Tiệp chẳng buồn dài dòng, cúi xuống cắn
nhẹ vào vành tai nhỏ xinh của Sính Đình.
“Ai ya…”
Sính Đình khẽ kêu lên một tiếng, cảm thấy vành tai hơi đau, rồi lại ấm
nóng ẩm ướt. Sau khi cắn nhẹ một cái, Sở Bắc Tiệp dịu dàng hôn quanh
vành tai nàng. Khuôn mặt Sính Đình bất giác đỏ bừng, đưa tay đẩy vào
ngực Sở Bắc Tiệp, xấu hổ nói: “Vương gia làm gì thế?”.
“Bản vương
đang suy nghĩ, làm thế nào để không đánh mà vẫn khiến người khác khuất
phục”, Sở Bắc Tiệp cười, hơi nóng phả vào tai nàng, “Vương phi có nhận
thua không?”.
“Chiêu này của Vương gia không đánh mà thắng…”
Thân hình
rắn như đúc bằng thép của Sở Bắc Tiệp đâu để Sính Đình muốn đẩy là đẩy
được. Giày vò một hồi, chàng mới chịu thôi, rồi cầm tay Sính Đình, lặng
lẽ bước ra khỏi màn trướng. Trên trời sao sáng vằng vặc, trước mắt không gian tĩnh mịch.
Sở Bắc Tiệp thở dài: “Tâm trạng thoải mái thế này, có thêm tiếng đàn thì tốt biết bao”, rồi quay sang nhìn Sính Đình.
Sính Đình nói: “Nơi hoang vu như vậy, lấy đâu ra đàn”.
Sở Bắc Tiệp
cười không đáp, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng đăm đăm. Sính Đình mặt ửng
đỏ, có lẽ trước ánh mắt của Sở Bắc Tiệp, chẳng ai có thể giữ được cảnh
giới lòng như nước lặng, nàng bèn dứt khoát nắm tay Sở Bắc Tiệp, vòng
qua doanh trại yên ắng, tìm đến nơi vắng vẻ, ngồi xuống.
“Không có đàn, Sính Đình hát một khúc cho Vương gia nghe, được không?”
Sở Bắc Tiệp hỏi: “Khúc gì?”.
Sính Đình cười: “Khúc hàng ca đền tội với Vương gia, có được không?”.
“Hử?”, Sở Bắc Tiệp im lặng giây lát, dịu dàng hỏi, “Nàng sao phải đền tội với bản vương?”.
Không biết
tại sao lại có chút sững người, Sính Đình khép hai hàng mi dày, suy nghĩ hồi lâu, rồi chậm rãi đáp: “Bởi Sính Đình quá tùy tiện, khiến Vương gia chịu bao vất vả, nên trong lòng luôn cảm thấy áy náy”.
Sở Bắc Tiệp
xót thương nhìn thê tử cúi đầu, khẽ ôm nàng vào lòng, trầm giọng: “Chỉ
cần có nàng và Trường Tiếu ở bên, dù ta có chịu bao vất vả cũng chẳng
đáng gì”.
Từ khi gặp
lại nhau, đây không phải lần đầu Sở Bắc Tiệp ôm Sính Đình như thế, nhưng cảm giác lúc này khiến nàng an tâm hơn tất cả những lần trước, và cũng
có thể, cảnh tượng Sở Bắc Tiệp bế Trường Tiếu trong lòng đã in sâu nơi
trái tim nàng.
Bất giác,
Sính Đình cũng vòng tay, ôm chặt lấy Sở Bắc Tiệp, ngả đầu vào lồng ngực
rộng rãi của chàng, hạ giọng hỏi: “Vương gia có hối hận vì đã gặp Sính
Đình không?”.
Sở Bắc Tiệp không đáp, mà đưa tay nâng cằm nàng lên, đặt vào làn môi hồng ấy một nụ hôn nóng bỏng.
Sao sáng lấp lánh, rừng cây tỏa bóng nghiêng nghiêng lặng lẽ che chắn cho đôi nam nữ đang tình thắm ý nồng.
“Đêm nay,
hãy để bản vương hát một khúc cho nàng nghe.” Cuối cùng, Sở Bắc Tiệp
cũng lưu luyến thả Sính Đình ra, mỉm cười, nghĩ ngợi hồi lâu, rồi cất
tiếng hát.
“Có xuân nồng mới hận thu sầu; Có thu sầu mới hận biệt ly; Không biệt không ly…”
Giọng hát của chàng thấp trầm, phóng khoáng đa tình, vang vọng không ngừng.
“Không biệt không ly…”
Thanh âm bay lượn giữa đêm khuya thanh vắng, gió rừng cũng như đang than thở cùng năm tháng.
Không đàn.
Nhưng giọng hát thấp trầm của Sở Bắc Tiệp không cần tiếng đàn nâng đỡ.
Chàng hát
bằng cả trái tim, chỉ bốn từ “không biệt không ly”, cũng đủ khiến vương
phủ Kính An tơ bay bướm lượn ngày trước cuốn theo gió; đủ khiến khí thế
đối đầu cùng áo thắm ngựa hăng ngoài thành Kham Bố cuốn bay theo gió; đủ khiến những câu chuyện đau thương trong quá khứ đã từng đánh ngã họ,
làm họ đau đớn cuốn bay theo gió.
Tiếng hát
bay bổng nơi rừng vắng, gợi lại từng câu chuyện cũ, Sính Đình nghe như
mê như say, hai hàng mi dày khẽ động, nước mắt lăn dài.
Khi những giọt nước mắt rơi xuống, chạm vào ngọn cỏ non xanh, nở tung thành bông hoa nước, tiếng hát bỗng ngừng lại.
Rừng cây yên tĩnh, Sính Đình như đang nghe rõ từng tiếng thở, từng nhịp đập trái tim của Sở Bắc Tiệp.
“Sính Đình, đến hôm nay cuối cùng ta đã hiểu”, Sở Bắc Tiệp hát hết một khúc, khẽ nói.
Sính Đình giơ ống tay áo, lặng lẽ lau giọt lệ nhòa: “Vương gia hiểu gì?”.
Sở Bắc Tiệp
yêu chiều ôm lấy nàng trong vòng tay, trầm giọng đáp: “Hiểu rằng dù nàng có bao nhiêu thay đổi, ta vẫn giữ nguyên ý nguyện thuở ban đầu”.
“Dù có bao nhiêu thay đổi, vẫn giữ nguyên ý nguyện ban đầu…”, Sính Đình lẩm bẩm.
“Bạch Sính
Đình thông minh, Bạch Sính Đình ngốc nghếch, Bạch Sính Đình lương thiện, Bạch Sính Đình độc ác… đều là Bạch Sính Đình mà bản vương yêu thương.”
Sở Bắc Tiệp thở ra một hơi thoải mái, “Ta sao có