
c “thố tử cẩu phanh, điểu tận cung tàn”.
Không cam lòng! Thật sự không cam lòng!
Nỗi lòng đó khiến Phi Chiếu Hành không hề do dự mà lựa chọn phản bội. Chính sự phản bội ấy đã làm nên thành công ngày hôm nay.
Ù… Ù…
Tiếng tù và trầm thấp mà ngân nga chào đón họ trở về.
Cổng thành
đã mở. Phi Chiếu Hành cưỡi trên lưng ngựa cao lớn nhất, đi giữa tiếng tù và vang vọng, mang theo niềm vui khoan khoái tiến về nơi đã từng là
thành đô Quy Lạc.
Giờ Quy Lạc không còn nữa, Hà Túc đã chết, vương tộc Quy Lạc đã bị diệt vong.
Dân chúng
quỳ hai bên đường nghênh đón, rõ ràng những con dân mất nước này đã bị
binh sĩ đuổi ra khỏi nhà, khiếp sợ quỳ mọp ở đây, hàng vạn ánh mắt kinh
ngạc, khiếp sợ hoặc bi phẫn đan xen, tập trung về phía Phi Chiếu Hành.
Những ánh mắt chẳng mấy thiện cảm đó không hề làm giảm bớt niềm vui và sự đắc ý của Phi Chiếu Hành.
Hắn không
cần để ý đến dân chúng thấp kém đang quỳ mọp dưới kia. Họ chưa từng biết đến bạc nhược và bất tài của Hà Túc. Họ không biết rằng, bậc vương giả
phải quyết đoán, độc ác và vô tình.
Ai có thể so được với Hà Hiệp? Một tiểu Kính An vương hùng tâm tráng chí, dũng mãnh
thiện chiến, kiếm pháp cũng như ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.
Phi Chiếu Hành còn hiểu rõ hơn Hà Hiệp, rằng Diệu Thiên công chúa là một cửa ải của Hà Hiệp.
Khi Diệu
Thiên công chúa trút hơi thở cuối cùng ở vương cung Vân Thường, khắp
thiên hạ đã không còn điều gì có thể trói buộc, ngăn cản Hà Hiệp.
Vân Thường
quốc tang lại khiến Phi Chiếu Hành cảm thấy lòng hăng hái. Đời người là
một canh bạc, muốn thắng vẻ vang phải có nhãn quan. Phi Chiếu Hành từng
theo lầm Nhạc Chấn, nhưng lần này cũng coi như đã đặt đúng cửa.
Đi theo Hà Hiệp, hắn có cơ hội ngàn năm khó kiếm.
Qua cổng
thành, càng tiến vào trong, đường xá càng vắng vẻ. Thỉnh thoảng, Phi
Chiếu Hành chỉ thấy những ánh đao lạnh lẽo của binh sĩ Vân Thường, và cả những khuôn mặt bất an của muôn dân.
Trên đường
lớn, một thị vệ tâm phúc của Hà Hiệp xuất hiện, ngăn bước Phi Chiếu Hành ý chí đang hăng hái thẳng tiến đến vương cung: “Tiểu Kính An vương
không ở trong vương cung, mời Phi tướng quân qua vương phủ Kính An”.
Phi Chiếu Hành gật đầu, thúc ngựa quay đi. Vương phủ Kính An vốn là nhà của Hà Hiệp, Hà Hiệp ở đó hoàn toàn thấu tình đạt lý.
Phi Chiếu
Hành xuống ngựa trước cổng vương phủ Kính An. Đập vào mắt hắn là một phủ đệ giờ chỉ còn là phế tích. Sững sờ một lúc, hắn mới theo thị vệ, bước
qua bục cổng cao.
Rêu xanh phủ kín vương phủ, cỏ mọc đầy sân.
Phía bên kia, trụ đá cháy nham nhở, Hà Hiệp một mình một bóng đứng giữa hoang vu.
Bóng dáng đó đã có được cả một dải núi sông rộng lớn, từ nay ngàn thu muôn thuở, hậu thế sẽ truyền tụng cái tên của người này.
Phi Chiếu
Hành không dám sơ ý, bước đến gần đó, đứng lại, rồi mới cung kính nói:
“Bẩm tiểu Kính An vương, mạt tướng đã đem theo thủ cấp của Nhạc Địch và
Nhạc Chấn về đây”.
Hà Hiệp sớm
đã biết Phi Chiếu Hành đến, bèn quay lại, cười nói: “Vất vả rồi, ngươi
làm rất tốt. Ta đã chuẩn bị sẵn phần thưởng cho ngươi. Đến đây, đọc đi”.
Một thị vệ
bước đến, giở cuộn gấm trong tay, lần lượt đọc hết, quả nhiên đồ ban
thưởng không ít. Phi Chiếu Hành trước đây theo Nhạc Chấn, cũng thường
xuyên ra vào vương cung Quy Lạc, nghe thấy trong danh sách ban thưởng
của Hà Hiệp có vài món được Quy Lạc vương coi như báu vật vô giá.
Hà Hiệp ngồi xuống, vẻ lãnh đạm, hình như đang cười, nhưng ánh mắt chẳng hề tươi tỉnh, khiến người ngoài nhìn mà không hiểu.
Phi Chiếu
Hành đợi thị vệ đọc xong, hành lễ tạ ơn: “Nhờ phúc của tiểu Kính An
vương, mạt tướng mới được đánh một trận vẻ vang như vậy, mạt tướng sao
dám nhận nhiều tặng phẩm thế này”. Nói xong hắn lại thận trọng hỏi, “Thủ cấp của Nhạc Địch và Nhạc Chấn, tiểu Kính An vương vẫn chưa nhìn qua,
có…”.
“Không cần”, Hà Hiệp lắc đầu, “Ta còn không tin ngươi sao?”.
Hai thị nữ
xinh đẹp dâng trà lên Hà Hiệp và Phi Chiếu Hành. Phi Chiếu Hành tạ ơn Hà Hiệp, hai tay nhận lấy chén trà. Chén trà trong suốt mỏng tang, nhìn
qua đã biết là đồ quý hiếm, nhưng hoàn toàn không ăn nhập với nơi phủ
trạch tiêu điều này.
Hình như
biết rõ Phi Chiếu Hành đang nghĩ gì, Hà Hiệp nhấp một ngụm trà, nói: “Ta đã từng cho treo lụa đỏ gấm xanh nơi này, rồi sắp xếp những đồ gia dụng tinh xảo, nhưng vẫn không thêm được chút ít sinh khí. Ta cũng sai người sửa chữa những bức tường đổ nát ấy, nhưng vừa bắt đầu, ta lại hạ lệnh
dừng ngay. Ngươi biết tại sao không?”.
Phi Chiếu
Hành đặt chén trà xuống, ngồi ngay ngắn lại, rồi thận trọng đáp: “Vương
phủ Kính An ngày trước chính là vương phủ Kính An ngày trước, cho dù tu
sửa thế nào cũng không thể quay trở lại”.
Đôi môi mỏng của Hà Hiệp khẽ động, hình như đang mỉm cười, nhưng chỉ thoáng qua:
“Đúng thế, nếu đã mất đi, sẽ không bao giờ quay lại được. Tại sao vào
thời khắc phải chọn lựa lấy hay bỏ, con người ta không thể nhìn thấu
điều này? Ta thực sự rất hối hận”. Giữa hai hàng lông mày của Hà Hiệp ẩn chứa nỗi bi thương không hề che giấu.
Không ngờ Hà Hiệp lại nói với mình những lời