Disneyland 1972 Love the old s
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327073

Bình chọn: 8.5.00/10/707 lượt.



công văn vừa đưa đến, vứt xuống đất. Xung quanh đều nghe thấy tiếng gầm

quát của Thủ thành đại nhân.

“Ta làm sao

biết được hai đại nhân đó chạy đi đâu? Bao nhiêu người tận mắt thấy họ

đi khỏi thành Thả Nhu, họ lại thích đi thị sát khắp nơi, chưa biết chừng đã thị sát đến tận biên cương rồi. Người không thấy đâu, sao lại hạ

lệnh cho lão tử điều tra? Lão tử đi đâu mà điều tra chứ? Mẹ kiếp!”

Sai dịch phụ trách truyền tin đã ôm đầu chuồn ra ngoài từ lâu, chỉ còn lại sư gia Đỗ Kinh đang cau mày nhìn Phiên Lộc giờ như con hổ bị đá đít, đi đi lại

lại trong phòng.

Nộ khí của Thủ thành đại nhân hôm nay thật không nhỏ.

“Đại nhân hãy bớt cơn thịnh nộ, tuy công văn này thật vô lý, nhưng là ý quan trên, chúng ta không thể mặc kệ, việc này…”

“Ta biết là

không thể mặc kệ”, Phiên Lộc gầm gừ một hồi, nộ khí cũng đã giảm bớt

phần nào, cảm giác nhẹ nhàng hơn, khuôn mặt nở nụ cười, ngón chân đùa

với tờ công văn trên đất, rồi bỗng đá vèo nó vào góc tường.

Phiên Lộc

chậm rãi ngồi xuống ghế, còn gác cả chân lên bàn. “Điều tra thì điều

tra. Sư gia, hãy dán cáo thị khắp thành Thả Nhu cho ta, vẽ hai con… À,

vẽ hai vị đại nhân, nhớ là phải vẽ giống một chút, sau đó viết là…”,

Phiên Lộc ngậm cán bút, giọng không còn rõ ràng, “Có hai vị quan mất

tích, Thủ thành đại nhân phụng mệnh tìm kiếm. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tìm được người, thưởng một trăm lạng bạc, tìm được xác,

thưởng hai trăm lạng bạc. Cứ thế đi”.

Nghe giọng

điệu ấy, biết rõ trong lòng Phiên Lộc đang âu sầu vì hai vị đại nhân

kia, nhưng Đỗ Kinh không thể biết có phải Thủ thành đại nhân đang đùa

hay không, chỉ biết dở khóc dở cười thưa: “Đại nhân, một, hai trăm lạng

bạc, e là hơi ít, theo tiểu nhân, vẫn nên tăng thêm một chút. Vả lại,

câu nếu tìm thấy xác, tốt nhất đừng cho vào…”.

“Được rồi,

Sư gia cứ làm đi”, Phiên Lộc xua tay, ngáp dài, “Ta đã xử lý xong công

vụ ngày hôm nay, Sư gia mau đi dán cáo thị, Thủ thành đại nhân phải đi

nghỉ đây”.

Phiên Lộc quay vào hậu viện, tìm thấy Túy Cúc, liền cầm tay, kéo nàng ra cổng.

Tự nhiên bị lôi đi, Túy Cúc kinh ngạc: “Lại làm sao thế hả? Bộ dạng ngươi cứ như chạy loạn ấy”.

“Thời tiết đẹp thế này, hãy cùng thủ thành lão gia ra ngoài giải khuây”.

Túy Cúc nghe thế thì đứng sững lại, rút tay về: “Thả tay ra, ta còn chưa kịp tưới

nước cho thảo dược. Vì việc giải khuây của ngươi mà để thảo dược phải

chết khô sao?”.

Phiên Lộc

túm chặt cổ tay Túy Cúc, không chịu buông ra, quay lại nhìn nàng: “Hôm

nay quan trên gửi công văn đến nói, hai vị đại nhân Bồ Quang, Bồ Thịnh

đã mất tích, hạ lệnh cho ta điều tra. Này, rốt cuộc ngươi có đi cùng ta

không?”.

Túy Cúc thất kinh, vội nhìn xung quanh.

Bồ Quang, Bồ Thịnh đã chết thế nào, hai người rõ hơn ai hết.

Sau khi lên

nắm quyền, Hà Hiệp đã ra các chính sách vô cùng tàn khốc, khiến lòng

người Vân Thường trên dưới bàng hoàng. Nếu việc này bị điều tra ra, kết

cục sẽ thế nào? Có lẽ nàng và Phiên Lộc phải tìm một nơi để bàn bạc thật kỹ. Nàng đang nghĩ hay Phiên Lộc đưa mình ra ngoài tránh tai mắt để bàn bạc việc này, thì cả người bị Phiên Lộc lôi ra ngoài cổng phủ.

Thả Nhu tuy

chỉ là một thành nhỏ nhưng đường phố rất nhộn nhịp. Phiên Lộc mặc thường phục ra khỏi cổng, Túy Cúc trước nay vẫn không thích ăn mặc diêm dúa,

nên cũng chẳng ai để ý đến họ.

“Kẹo hồ lô không?”

“Tào phớ không?”

Đi trên phố, chỉ cần thấy thứ gì vừa mắt là Phiên Lộc liền móc tiền mua ngay rồi đưa cho Túy Cúc. Lúc đầu, Túy Cúc lắc đầu không lấy, Phiên Lộc tiện tay cho mấy đứa bé bên đường. Cuối cùng, Túy Cúc hết cách, đành phải nhận của

Phiên Lộc một con tò he.

Đi hết cả

một buổi chiều, Phiên Lộc chỉ toàn nói đến những chuyện chẳng liên quan, không hề nhắc đến việc của Bồ Quang, Bồ Thịnh.

Túy Cúc không thể chờ thêm, bèn hỏi: “Này, vậy phải làm thế nào?”.

“Cái gì làm thế nào?”

“Chúng ta làm thế nào? Có phải đi khỏi thành Thả Nhu không?”

Phiên Lộc quay lại nhìn nàng, hỏi: “Ngươi tưởng chúng ta đi chạy nạn thật à?”.

Nhìn thần

thái của Phiên Lộc không giống như đang đùa, nhưng lời hắn trước nay vẫn chẳng thể tin tưởng hoàn toàn, Túy Cúc cố hạ thấp giọng, hỏi: “Vậy tại

sao ngươi lại dẫn ta ra ngoài? Quan trên giao cho ngươi điều tra mà? Nhỡ chăng bị phát hiện, người có một trăm cái đầu thì cũng không đủ”.

“Đã nói dẫn

người ra ngoài giải khuây cùng ta, ngươi lại có tật giật mình, cố tình

nghĩ sang chuyện khác”. Phiên Lộc hất hàm về phía cổng thành, “Lão gia

ta đã bắt đầu điều tra rồi, có thấy cáo thị dán trên cổng thành đằng kia không?”

Nói đến

chuyện chính, Túy Cúc còn hăng hái hơn Phiên Lộc. Vừa nhìn thấy cáo thị, Túy Cúc chẳng kịp nói gì, vội kéo tay Phiên Lộc tới xem.

Trước nay đều là Phiên Lộc cầm tay Túy Cúc, đây là lần đầu tiên Túy Cúc chủ động cầm tay hắn.

Được bàn tay mềm mại như không xương cầm vào, Phiên Lộc bỗng thấy tim đập thình

thịch, quay sang ngó Túy Cúc, nhưng nàng hoàn toàn chẳng hề để ý đến

thần sắc Phiên Lộc.

Đỗ Kinh làm

việc không chút chậm trễ, quả nhiên cáo thị đã được dán ngay cổng thành. Bao nhiêu cái đầu xúm đen lại xem cáo thị,