
nay. Không ngờ chỉ một con ngõ cụt lại khiến chiến dịch đánh thành Thả Nhu trắc trở gập ghềnh bỗng trở nên dễ dàng.
Cả ba đều là bậc trí dũng, họ lập tức quyết định tối nay sẽ gặp nhau tại phủ đệ của quan thủ thành.
Khi Sở Bắc Tiệp chuẩn bị cáo từ, Phiên Lộc bỗng hỏi: “Trấn Bắc vương không sợ ta hối hận ư?”.
Mạc Nhiên nhìn Túy Cúc, trả lời: “Có Túy Cúc làm con tin, sợ gì Thủ thành đại nhân hối hận”.
Sắc mặt chợt đổi, Phiên Lộc trầm giọng: “Các người đừng hòng đưa Túy Cúc đi”. Suy
nghĩ giây lát, Phiên Lộc nở nụ cười uy hiếp, “Chỉ cần không thấy Túy
Cúc, ta sẽ lập tức báo lên trên tố cáo các ngươi. Chi bằng, hãy giết ta
luôn ở đây”.
Sở Bắc Tiệp
thấy Phiên Lộc lo lắng cho Túy Cúc như thế thì cảm thấy hứng thú, hạ
giọng: “Chúng ta không đưa Túy Cúc đi. Ngươi dẫn Túy Cúc đi làm con tin, ta đưa sư phụ của Túy Cúc đến làm con tin, cả hai bên đều yên tâm”.
Bất chợt bên ngoài có tiếng người đến, Sở Bắc Tiệp cảnh giác ra hiệu với Mạc Nhiên.
Thời gian cấp bách, hai người gật đầu với Phiên Lộc rồi không nói gì
thêm, tức tốc rời khỏi.
Phiên Lộc đứng nguyên chỗ cũ, nhìn họ đi thật xa.
Trấn Bắc
vương quả nhiên danh bất hư truyền, những cái khác chưa cần nói, chỉ
riêng công phu ẩn nấp ám sát kẻ địch đã rất ít người địch nổi rồi. Có
thể qua lại với Sở Bắc Tiệp, trừ phi phải có hộ vệ nghiêm ngặt giống như một bậc quân vương, nếu không ai cũng phải phấp phỏng lo âu. Đang mải
nghĩ, Phiên Lộc bỗng thấy có người nắm chặt tay mình, lắc mạnh.
Phiên Lộc
quay lại nhìn, Túy Cúc vẻ mặt hưng phấn, hai mắt trợn tròn: “Người có
nghe thấy không, là sư phụ! Sư phụ đã đến đây… Ta không nghe nhầm chứ?
Ta không nghe nhầm, có đúng không?”. Nàng hít thật sâu, ôm lấy trái tim
đang loạn nhịp, than thở: “Ông Trời ơi, tất cả tin tốt đều đến trong
ngày hôm nay, ra ngoài giải khuây thật quá đúng! Bạch cô nương chưa
chết, Vương gia đã đến đây, sư phụ cũng đến nữa…”. Nói tới đây, Túy Cúc
lại ôm mặt khóc.
Phiên Lộc
vốn đã chán ngán, nhưng thấy Túy Cúc khóc, hắn lại phải dỗ dành: “Lúc
vui thì nên cười, sao lại khóc? Trời tối rồi, chúng ta về thôi”.
Túy Cúc vẫn
khóc, lắc đầu nói: “Một lúc xảy ra quá nhiều chuyện, trong lòng ta đang
rất loạn, chân cũng không đứng vững. Ngươi cứ mặc kệ ta”.
Phiên Lộc
cười nịnh: “Vì ngươi mà ta phải bán cả cái thành Thả Nhu này, trong lòng ta càng loạn. Có điều, từ giờ trở đi, ngươi đã là người của ta, ta chịu thiệt một chút cũng được. ta sẽ bế ngươi về phủ”.
Thấy Phiên
Lộc nói thế, Túy Cúc lo lắng nhìn hắn, khẽ hỏi: “Ngươi vì ta mà liên kết với kẻ thù của Vân Thường, chắc trong lòng rất khó chịu, đúng không?”.
Phiên Lộc hừ một tiếng: “Vương tộc Vân Thường đã chẳng còn nữa, sau này chắc chắn Hà Hiệp sẽ lập nên tân quốc. Ta làm thế này, không ai có thể nói là ta bán nước. Có bán, chẳng qua cũng chỉ bán Hà Hiệp mà thôi. Có gì mà khó
chịu?”.
Lần do thám
đầu tiên đến thành Thả Nhu đã thu được không ít, trong lòng Sở Bắc Tiệp
không khỏi vui mừng. Quay về đến trại tạm bên ngoài thành, Sở Bắc Tiệp
dặn dò Mạc Nhiên: “Việc hôm nay, ngươi đừng vội nói với người khác, ta
muốn cho Sính Đình một niềm vui bất ngờ”.
Mạc Nhiên đáp: “Hoắc thần y chắc cũng vui lắm”.
“Tất nhiên rồi”.
Hai người
bàn bạc xong, cùng bước vào trướng. Mọi người đều đang đợi tin của họ.
Sính Đình lo lắng Sở Bắc Tiệp đi mãi không về, giờ thấy bóng dáng chàng, mới thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đón hỏi: “Tình hình trong thành
Thả Nhu thế nào? Ở đây thiếp đã bàn bạc với mọi người, chọn ra vài kế
sách, nhưng mỗi kế đều có chút sơ hở. Muốn chiếm được thành Thả Nhu mà
không làm kinh động đến quân Vân Thường, thật không dễ chút nào”. Nói
xong, Sính Đình đưa cuộn kế sách vừa viết ra cho Sở Bắc Tiệp.
Sở Bắc Tiệp chỉ nhìn qua rồi đặt xuống, vẻ mặt tươi cười: “Bản vương đã nghĩ ra một cách tốt nhất”.
Sở Bắc Tiệp
là chủ soái, giọng nói lúc này lại chắc chắn như thế, đây hẳn phải là
một kế hay. Mọi người mừng rỡ, nhao nhao hỏi: “Vương gia đã có cách
gì?”.
“Mấy người
chúng ta quang minh chính đại vào thành, bái kiến Thủ thành đại nhân
theo thông lệ, rồi tất cả ngồi xuống bình tâm bàn bạc điều kiện, khuyên
hắn giúp chúng ta đối phó với Hà Hiệp”.
Ban đầu mọi
người còn chăm chú lắng nghe, nhưng thấy Sở Bắc Tiệp nói mấy câu nhẹ
nhàng như thế thì ai nấy xìu xuống, cười như mếu: “Vương gia đang đùa
rồi”.
Hiểu rằng Sở Bắc Tiệp không bao giờ mang việc quân đại sự ra đùa, suy nghĩ giây lát, Sính Đình hỏi Sở Bắc Tiệp: “Hôm nay Vương gia đã vào phủ thành Thả Nhu
rồi sao? Vị Thủ thành đó là người do Hà Hiệp hay Quý Thường Thanh đề
bạt?”.
Chỉ một câu hỏi đã vào thẳng vấn đề, Mạc Nhiên đứng một bên, trong lòng thầm kêu lợi hại.
Nếu không
phải vì Phiên Lộc thuộc phe cánh của Quý Thường Thanh, bị bè lũ Hà Hiệp
chèn ép ngang ngược, thì dù là Túy Cúc ở đó, Phiên Lộc cũng không vừa
gặp đã chịu dâng cả thành Thả Nhu cho Sở Bắc Tiệp.
Thấy đôi mắt đen của Sính Đình nhìn mình, Sở Bắc Tiệp cầm lòng không đặng mà nắm lấy bàn tay nàng, khẽ nói: “Lại để Sính Đình đoán trúng rồi, bản vương thật muốn nhường vị trí chủ soái này cho n