
nhưng trăm dân cũng biết rõ
tiếng xấu của Bồ Quang, Bồ Thịnh, nên vẻ mặt ai nấy bình tĩnh như vừa
nghe một câu chuyện phiếm. Túy Cúc chen vào đám người đọc hết cáo thị,
tạm thời chỉ là điều tra hướng đi của hai vị đại nhân kia, trong lòng
nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng: “Là ngươi bảo Sư gia viết à?”.
Phiên Lộc hừ một tiếng, chửi đổng: “Mẹ kiếp, Đỗ Kinh dám sửa cáo thị của ta. Sư gia thật chẳng phải thứ gì tử tế”.
Túy Cúc ngạc nhiên: “Đỗ Kinh đã sửa cái gì?”.
“Vốn viết là có hai con lợn mất tích, sao giờ lại đổi thành hai vị quan mất tích?”
Túy Cúc cười khúc khích, rồi cố nhịn cười trừng mắt nhìn Phiên Lộc: “May ngươi còn
được là thủ thành lão gia, cả ngày không đàng hoàng, chỉ nghĩ cách chọc
người khác”.
Phiên Lộc
vốn chẳng chịu thua ai bao giờ, lần này lại chỉ hừ một tiếng, nói với
Túy Cúc: “Cáo thị cũng đọc xong rồi, chúng ta đi thôi”.
Hai người dắt tay nhau quay về, bỗng Phiên Lộc hạ giọng hỏi: “Người có sợ nhìn thấy người chết không?”.
Túy Cúc cau mày: “Ngươi lại muốn giết người?”.
Túy Cúc chỉ tiện miệng hỏi thế, ai ngờ Phiên Lộc lập tức trả lời: “Chính thế”.
Túy Cúc run bắn, nắm chặt bàn tay Phiên Lộc.
Giọng Phiên
Lộc nhỏ hơn lúc nãy, chỉ thì thầm vào tai nàng: “Có một tên xấu xí cứ
theo chúng ta nãy giờ. Ngươi đừng sợ, ta dẫn hắn vào ngõ tối, rồi bắn
cho hắn mấy tên như bắn con thỏ trên núi”.
Vòng qua mấy ngã rẽ, tiếng huyên náo cũng bớt dần, hai người bước trong ngõ nhỏ,
càng đi ngõ càng hẹp. Hai bên, tường đất kẹp chặt con đường nhỏ, chật
đến nỗi ánh mặt trời cũng không sao chiếu vào được.
Càng đi sâu, ngõ càng tối.
Vốn là tay
ngang ngược, từ khi trở thành thủ thành, cả ngày chúi mũi vào đống công
văn, Phiên Lộc chỉ mong có ai đến là bia đỡ tên cho dứt cơn phiền. Cảm
giác của một người từng làm mật thám cực kỳ nhạy bén, biết rõ chỉ có một người đang bám theo mình nên hắn yên tâm rẽ vào con ngõ cụt. Đến trước
bức tường đất cuối cùng trong ngõ, Phiên Lộc quay lại, một tay nắm tay
Túy Cúc, một tay lấy chiếc nỏ đã căng sẵn tên, rồi hỏi Túy Cúc: “Ngươi
muốn ta bắn vào cổ hay tim hắn?”.
Túy Cúc thấy mũi tên sáng loáng thì càng sợ: “Ngươi đừng hỏi ta”, hai tay nàng nắm chặt tay Phiên Lộc.
Trong lòng càng vui, Phiên Lộc khẽ nhếch môi cười gằn: “Vị huynh đệ đi theo hãy bước ra ngoài, chúng ta nói chuyện”.
Phía góc
tường thoáng có bóng người, chẳng mấy chốc, một người chầm chậm bước ra, mỉm cười: “Gặp được cô nương thật mừng quá. Cô nương cũng chẳng chịu
gửi thư báo với chúng ta một tiếng, cô nương không biết chúng ta đã lo
lắng thế nào đâu?”, rõ ràng người này đang nói chuyện với Túy Cúc.
Túy Cúc mở choàng mắt, giọng thất thanh: “Mạc Nhiên!”.
Mạc Nhiên
gật đầu, rồi quay sang Phiên Lộc, nói từng tiếng rõ ràng: “Thủ thành đại nhân, đại nhân cũng thật may mắn đấy. Nếu không phải Túy Cúc cô nương
đi bên cạnh, đại nhân đã đầu lìa khỏi cổ từ lâu rồi”.
Phiên Lộc
cười ha ha, quay sang nói với Túy Cúc: “Ta rất thích cái cổ, một tên bắn đi, hắn sẽ im miệng ngay lập tức”. Hắn đang định bắn tên, bỗng toàn
thân cứng đờ.
Một lưỡi đao sắc lạnh giơ ra từ phía sau, chuẩn xác kề vào cổ Phiên Lộc, giọng nam thấp trầm vang lên: “Ta cũng thích cái cổ”.
Phiên Lộc
vốn vô cùng tự tin về cảm giác nhạy bén của mình, trước nay chưa từng có người nào có thể lặng lẽ tiến đến sau lưng như thế, trong lòng hắn vô
cùng kinh ngạc. Phiên Lộc có sở trường về việc thăm dò địch, nghe khí
thế ung dung nói cười của nam nhân sau lưng, biết gặp phải cao thủ, hắn
thức thời buông chiếc nỏ trong tay, cố cười nói: “Vòng qua vòng lại, hóa ra chính ta lại là con thỏ xúi quẩy”.
Túy Cúc quay đầu nhìn lại, càng thêm kinh ngạc, bịt miệng kêu lên: “Trời ơi, là Vương gia…”.
Sở Bắc Tiệp đứng sau Túy Cúc, ngó nàng một cái: “Ngươi đã làm Sính Đình đau lòng lâu quá rồi”.
“Bạch cô
nương?” Túy Cúc quá kích động, đưa hai tay ôm lấy ngực mình, cảm thấy
trước mắt như có từng vòng lửa sáng lóa, nước mắt chỉ chực trào ra. Nàng hít mấy hơi thật dài, ngập ngừng hỏi: “Bạch cô nương… vẫn sống sao? Tốt quá rồi… tốt quá rồi… thế hài nhi? Hài nhi…”.
“Lát nữa hãy hàn huyên. Ngươi nhìn xem, cổ ta vẫn đang có thứ gì này”, Phiên Lộc ngắt lời Túy Cúc.
Túy Cúc đang xúc động, vừa gạt lệ, vừa trừng mắt nhìn Phiên Lộc: “Đến lúc này mà
ngươi còn dám lớn tiếng với ta sao? Ngươi có biết sau lưng mình là ai
không? Chỉ động tay một chút là đầu ngươi sẽ lìa khỏi cổ”.
Nghe hai người nói chuyện, Phiên Lộc đã đoán ra sau lưng mình chính là Trấn Bắc vương.
Đương nhiên
Phiên Lộc có thể coi thường những đối thủ khác, nhưng gặp phải tình thế
này, khi kiếm của Trấn Bắc vương đang kề cổ, có lợi hại gấp mười lần hắn cũng không thể thoát. Phiên Lộc vốn nghĩ thoáng hơn người khác, dứt
khoát nghe theo số mệnh, nên không còn sợ nữa, cợt nhả hỏi: “Ngươi nỡ
lòng nào?”.
Trước mặt Sở Bắc Tiệp và Mạc Nhiên, Túy Cúc bị Phiên Lộc hỏi như thế thì vô cùng
lúng túng, mặt đỏ bừng: “Ngươi… ngươi luôn bắt nạt ta, ta sẽ nhờ Vương
gia giết ngươi để báo thù!”.
Phiên Lộc đang định nói gì, đã thấy lưỡi đao thoáng qua cổ, đau nhói.
“A!” Túy Cúc nhìn