
ữ sắc. Sau khi trở về thành đô Quy Lạc, tiểu Kính An
vương chỉ ở trong vương phủ Kính An xử lý sự vụ. Cũng đúng thôi, vương
phủ Kính An giờ chẳng còn ai, tiểu Kính An vương quay về đất cũ, khó
tránh khỏi lòng thương nhớ chuyện xưa”.
Phi Chiếu
Hành nghe xong, cảm thấy có điều gì đó đang nghẹn trong cổ họng, nhưng
không thể nói thành lời, chỉ thấy mình đã bỏ sót một số chuyện. Đang suy nghĩ, bỗng một thuộc hạ vào báo, đồ ban thưởng của Hà Hiệp đã được đưa
đến.
Phi Chiếu
Hành đích thân ra nhận, mở một hộp ra xem, đều là những đồ quý hiếm. Hà
Hiệp không tiếc ngàn vàng ban thưởng, xem ra sau này không phải là một
đại vương keo kiệt. Phi Chiếu Hành mừng thầm trong lòng, thưởng cho thị
vệ đưa tới không ít tiền vàng.
Trưởng thị
vệ của Hà Hiệp cũng đích thân đến, sau khi cung kính cười với Phi Chiếu
Hành, lại nói: “Huynh đệ ta phụng lệnh đến đây còn có một việc, đó là
Đông Chước tướng quân sẽ cai quản cánh quân Vĩnh Xương, mời Phi tướng
quân lấy soái ấn bàn giao rõ ràng”.
Phi Chiếu
Hành đã sớm biết việc này, nên vui vẻ đóng ấn lên công văn vừa đưa tới,
cũng coi như đã bàn giao xong đạo quân Vĩnh Xương, rồi mới tiễn đám thị
vệ vừa được ban thưởng không ít tiền vàng ra về.
Vì trong
lòng đang vui, nên dù cả chặng đường trở về thành đô mệt mỏi, Phi Chiếu
Hành vẫn chưa buồn ngủ, liền gọi mấy tướng lĩnh dưới trướng đến uống
rượu chúc mừng.
“Cạn! Chén
này chúc cho Phò mã của chúng ta sớm lên ngai vàng! Chén này chúc cho
tướng quân của chúng ta thăng tiến vùn vụt, tiền đồ rộng mở…”.
Một phó
tướng vội vã hạ giọng: “Đừng nhắc đến hai tiếng ‘Phò mã’ nữa, bên trên
đã hạ lệnh, từ nay nhất loạt gọi là ‘tiểu Kính An vương’. Trương tướng
quân, ông phải cẩn thận đó, đừng phạm húy”.
“Ồ, ta vốn là kẻ lỗ mãng chỉ quen giết chóc trên sa trường, đâu biết thế nào là phạm húy. Cạn!”
Vị phó tướng lại định khuyên nhủ, Trương tướng quân đã vội xua tay, vẻ mặt bất đắc
dĩ: “Biết rồi, biết rồi, chẳng mấy chốc sẽ không gọi là ‘tiểu Kính An
vương’ nữa đâu, mà gọi là ‘Hoàng thượng’. Nghe nói đám quan văn đã tự
xưng ‘vi thần’ rồi”.
Đều là những tướng lĩnh cầm quân ra trận, kỳ thật trong quân nghiêm ngặt, cấm uống
rượu, mồm miệng đã nhạt thếch, nay đến lúc cao hứng, chẳng mấy chốc họ
đã uống hết sạch mấy bình rượu, cuối cùng, đến cả Phi Chiếu Hành cũng mơ mơ màng màng được dìu về giường.
Đúng lúc đang ngủ say, không hiểu tại sao Phi Chiếu Hành bỗng cảm thấy toàn thân lạnh toát, giật mình tỉnh giấc.
Phi Chiếu Hành ngồi bật dậy, trợn trừng mắt, tim đập tình thịch, cảm giác bất an trào lên.
Nhất định là có chỗ nào không ổn.
Phi Chiếu Hành vốn rất để ý đến dự cảm của mình.
Khi Nhạc
Chấn chuẩn bị giết người diệt khẩu, Phi Chiếu Hành cũng vì cảm thấy bất
an mà trở nên cảnh giác, nửa đêm chạy ra khỏi thành, thoát được kiếp
nạn. Lúc này, cảm giác lo sợ khiến hắn trở nên thận trọng. Hắn suy nghĩ
một lượt tất cả đoạn đối thoại với Hà Hiệp hôm nay, nhưng vẫn không tìm
ra điều gì khác lạ.
Những việc
Hà Hiệp cần Phi Chiếu Hành làm, hắn đều đã làm hết, không những tiêu
diệt đại quân Đông Lâm, tiêu diệt Nhạc Địch và Nhạc Chấn, mà còn trừ khử cả Thương Lộc, chẳng lẽ còn điều gì sơ hở?
Nếu nói bản
thân có chút tham lam tiền tài, cũng có thể Hà Hiệp đã biết việc này,
nhưng không thể chỉ vì chút chuyện cỏn con đó mà phải đối phó với mình.
Rốt cuộc là không đúng ở điểm nào?
Không lẽ lại là “thố tử cẩu phanh, điểu tận cung tàn”? Sau phút kinh hãi, Phi Chiếu Hành liên tục lắc đầu.
Không, không thể, Hà Hiệp không phải là Nhạc Địch, cũng chẳng phải Nhạc Chấn. Hà
Hiệp là tiểu Kính An vương có tài thao lược, có tấm lòng rộng lượng. Đã
đánh trận xong, sắp lập nên tân quốc, Hà Hiệp uy nghi lẫm liệt trở thành chủ nhân thiên hạ cũng là thuận theo lẽ trời, chỉ cần vinh hoa phú quý
vẫn có phần Phi Chiếu Hành là được.
Phi Chiếu Hành khổ tâm suy nghĩ, nhưng vẫn không thể tìm ra nguyên nhân, cuối cùng lại mơ màng ngủ tiếp.
Song, từ đó trở đi, Phi Chiếu Hành cũng thận trọng hơn.
Binh quý
thần tốc, Sở Bắc Tiệp dẫn theo binh mã tiến thẳng đến thành Thả Nhu. Lúc đầu Sở Bắc Tiệp còn lo Sính Đình không chịu nổi đường xa mệt nhọc,
nhưng nàng đã thường xuyên viễn chinh theo quân, nên Sở Bắc Tiệp cũng
không còn lo lắng nữa, mà một lòng gấp rút lên đường.
Một ngàn
tinh binh đến biên cương bắt đầu xé nhỏ thành những tiểu đội, tiến vào
vùng bụng Vân Thường, rồi lặng lẽ tập hợp bên ngoài thành Thả Nhu. Đây
đều là những binh sĩ tinh nhuệ còn trụ lại sau các trận đại chiến, người nào cũng tinh nhanh, không ai gặp bất trắc, không một tin tức nào lọt
ra ngoài.
Quân Vân
Thường vẫn không biết Trấn Bắc vương đã gần trong gang tấc. Dân chúng
trong thành Thả Nhu càng không cảm nhận được kiếp nạn này.
Phiên Lộc cũng chẳng hề biết mình đã trở thành mồi săn của Trấn Bắc vương.
Vị thủ thành Thả Nhu này còn đang đau đầu vì sự việc khác hoàn toàn không liên quan gì đến Trấn Bắc vương.
“Bọn họ cố
tình ép chết ta! Được thôi, đến đi, lão tử ở trong quân bao nhiêu năm,
cũng chưa bao giờ phải chịu uất ức như thế này!” Phiên Lộc vò nát tờ