
ệ nghe xong mệnh lệnh cũng sững
sờ. Hà Hiệp gửi thư cho Hà Túc, đồng ý chỉ cần Hà Túc giao nộp thư hàng, tự vẫn, hắn sẽ giữ lại hai tính mạng còn lại của vương tộc Quy Lạc. Nay Hà Túc và Vương hậu đều đã chết, sao phải giết nốt Vương tử nhỏ tuổi
kia?
“Phò mã, chẳng phải Phò mã đã từng nói, Quy Lạc vương tử…”
“Ta đã nói
gì?”, Hà Hiệp sừng sộ, “Ngươi cũng to gan thật, dám chống lại quân lệnh
của ta? Người đâu, lôi ra ngoài đánh hai mươi trượng cho ta!”. Tên thị
vệ đó bị lôi ra ngoài, Hà Hiệp lại gọi người khác tới, hạ lệnh: “Đi giết Quy Lạc vương tử cho ta, ngay lập tức! Ta không cho phép nhi tử của Hà
Túc còn sống trên cõi đời này”.
Tuy có được thiên hạ, nhưng Hà Hiệp đã mất đi cốt nhục của mình, vậy sao có thể để hài tử của kẻ thù được sống?
Hài tử của Hà Túc đang bị giam giữ, muốn giết đâu có khó gì.
Rất nhanh, binh sĩ được cử đi đã quay về phụng mệnh: “Phò mã, đã giết xong Hà Thiệu”.
Hà Hiệp nghe xong, mặt vẫn không vui, chỉ nói: “Thế sao?”, rồi đứng lặng trong gió
hồi lâu, sau đó quay lại nhìn những thị vệ đứng xung quanh, tất cả đều
đang lặng lẽ đứng nhìn Hà Hiệp, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
Cảm giác khó chịu trào dâng trong lòng, Hà Hiệp khẽ nói: “Hà Túc đã đồng ý tự vẫn
nhưng lại hối hận, định cùng Vương hậu phản kháng, mưu đồ giết ta, nên
ta mới giết sạch vương tộc Quy Lạc”. Nghĩ đến thị vệ lúc nãy lại gần
mình, Hà Hiệp hỏi: “Đồng Trừng đâu?”.
“Bẩm Phò mã, theo quân lệnh của Phò mã, Đồng Trừng đã bị lôi ra ngoài đánh hai mươi
trượng, hiện đang quỳ ở ngoài chờ Phò mã xử lý.”
Hà Hiệp đáp: “Bôi thuốc cho hắn, cho hắn nghỉ ngơi hai ngày dưỡng thương”.
Nhìn xung quanh, vương phủ Kính An sao mà xa lạ, Hà Hiệp bất giác thở dài một tiếng.
Mục tiêu
chiếm thành Thả Nhu của Vân Thường đã định, Sở Bắc Tiệp dẫn theo tướng
sĩ nghỉ ngơi tại doanh trại mười ngày, cũng là để chờ các cánh quân khác đến hợp nhất.
Hôm đó, các
tướng lĩnh đang bàn bạc trong trướng, La Thượng bỗng hồ hởi vén tấm màn
cửa, bước vào: “Tướng quân Hoa Tham của Bắc Mạc đã tới”.
Mọi người vui mừng nói: “Mau mời vào”.
Lời còn chưa dứt, mọi người đã thấy Hoa Tham bước vào. Hoa Tham là vị tướng trẻ được Nhược Hàn đề bạt sau khi Tắc Doãn quy ẩn, tuy trải qua thất bại Chu
Tình, nhưng nhuệ khí của vị tướng quân này vẫn hừng hực. Bao nhiêu ngày
trên lưng ngựa, cả người bụi đường bám đầy nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời,
Hoa Tham nhìn khắp trướng, rồi dừng lại nơi Nhược Hàn: “Thượng tướng
quân”. Hắn chắp tay với Nhược Hàn, giọng nói rõ ràng mạch lạc: “Nhận
được mật tín của Thượng tướng quân, mạt tướng lập tức lên đường. Sĩ khí
Bắc Mạc đang hăng, ngày ngày đều có rất nhiều người tìm đến những điểm
chiêu binh bí mật của ta…”.
“Không vội
bẩm báo, vào đây làm quen trước đã.” Nhược Hàn gặp lại thuộc hạ, trong
lòng vui mừng, vội dẫn Hoa Tham đến gặp các tướng sĩ, cuối cùng dẫn đến
trước mặt Sở Bắc Tiệp, “Vị này là Trấn Bắc vương”.
Hoa Tham nhìn Sở Bắc Tiệp, ánh mắt vừa cảnh giác vừa kính phục.
Biết rằng
thu phục tướng lĩnh bên phe đối thủ ngày trước không phải việc dễ dàng,
nên Sở Bắc Tiệp chẳng hề để ý đến ánh mắt của Hoa Tham, chỉ đánh giá
người này một lát, rồi hỏi: “Hoa tướng quân dẫn theo bao nhiêu binh mã
đến đây?”.
Cảm giác khi phải bẩm báo tình hình quân ta với Sở Bắc Tiệp có chút cổ quái, Hoa
Tham đưa mắt thăm dò ý kiến Nhược Hàn, rồi mới đáp: “Doanh trại của
chúng ta ở Bắc Mạc đã thu nạp được khá đông người, nhưng để tránh tai
mắt của quân Vân Thường, nên chỉ đưa khoảng một ngàn người tới đây. Tuy
phần đông đều là tân binh chưa từng ra chiến trường, nhưng đảm bảo tất
cả đều là hảo hán”.
Từ lúc nghe
tin Hoa Tham đến, tim Sính Đình đã đập thình thịch. Lúc này, nàng đứng
cạnh Sở Bắc Tiệp, cố nén nỗi xúc động trong lòng, lên tiếng: “Hoa tướng
quân, có tin gì của Dương Phượng không?”.
Ánh mắt nhìn sang nữ tử thanh tú đang đứng bên Sở Bắc Tiệp, tuy không phải bậc tuyệt sắc giai nhân thường xuất hiện cùng đám quan lại quý nhân, nhưng khí
chất trang nhã, phong thái tự nhiên thoải mái, Hoa Tham biết ngay người
này là ai, bèn cung kính đáp: “Có, mạt tướng đã sai người đến nơi Bạch
cô nương viết trong thư, tìm được Thượng tướng quân phu nhân”. Sính Đình từng trợ giúp Mắc Mạc đối kháng Đông Lâm, nên tất cả các tướng lĩnh Bắc Mạc đều thấy nàng thật gần gũi, thái độ của Hoa Tham với nàng cũng tự
nhiên hơn nhiều so với Sở Bắc Tiệp.
Sính Đình vội hỏi: “Họ khỏe cả chứ? Dương Phượng đọc thư ta gửi xong, có nói gì không?”.
Hoa Tham
cười đáp: “Thượng tướng quân phu nhân nói, mỗi người đều có chí hướng
riêng, trước mắt, Thượng tướng quân phu nhân không có dự định đưa hài
nhi về vùng núi an toàn nên phải từ chối ý tốt của Bạch cô nương”.
Sính Đình có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Hoa Tham,
một lúc sau ánh mắt bỗng sáng lên, nàng khẽ reo: “Trời ơi, tỷ ấy đưa cả
hài nhi đến đây”.
Dường như
cùng một lúc, trái tim Sính Đình có mấy chục con chim bồ câu trắng mang
theo niềm vui hân hoan tung cánh bay vút về bốn phương tám hướng.
Dương Phượng đã đến. Một Dương Phượng vẫn căm ghét chiến