Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327771

Bình chọn: 8.5.00/10/777 lượt.

tin

cho Hà Hiệp… Chẳng qua chỉ là một Bạch Sính Đình, dù Bạch Sính Đình có

vào hậu cung, chỉ cần Đại vương vui thì có chuyện gì là to tát? Vì một

nữ nhân mà khiến Quy Lạc đại loạn, thần thiếp… thần thiếp thật ngu muội

vô cùng…”. Nói xong, hai bờ vai Vương hậu run lên bần bật, rũ xuống đất

mà khóc.

Thân phận

tôn quý, lớn lên nơi thâm viện, sau này cũng chỉ ở vương cung, trong

lòng Vương hậu chỉ biết đến một nam nhân duy nhất là Hà Túc. Lúc trước

quen ăn ngon mặc đẹp, xung quanh kẻ hầu người hạ, lại có phụ mẫu sớm hôm kề bên, nên sau khi được sắc phong làm mẫu nghi một nước, Vương hậu mới thành ra tâm kế, mưu mô suy tính thiệt hơn.

Lúc này đây, khi đã trút bỏ xiêm y lộng lẫy, tóc buộc ngang lưng, thân ở nơi lãnh

cung nhìn mây trôi lãng đãng, lòng Vương hậu lại nhớ tới những việc cỏn

con ngày trước.

Nhớ thời run rẩy bước chân vào phủ vương tử, đêm động phòng hoa chúc, Vương hậu khẽ

vén một góc khăn hồng, lặng lẽ liếc nhìn Hà Túc. Nhớ cảm giác hân hoan

khi Hà Túc thì thầm vào tai, rằng nàng đã mang cốt nhục của ta. Nhớ cảm

giác khi chuẩn bị trang điểm nơi hậu cung, rồi ung dung nhận ngọc tỷ

vương hậu trước mặt mọi người.

Một đôi phu

thê như thế, sao lại từng bước, từng bước bị cuốn vào quốc hận, thù nhà, đến nay ngoài những buồn thương vướng mắc, liệu còn lại điều gì?

Đang khóc

đến đứt gan đứt ruột, bỗng thấy có người chạm vào vai, Vượng hậu ngẩng

khuôn mặt đẫm lệ lên, nhìn Hà Túc đang đỡ mình dậy.

“Vương hậu

đừng khóc nữa. Ta nói thực với Vương hậu, Nhạc Chấn dẫn quân bỏ chạy,

thành đô không còn binh sĩ, nay Hà Hiệp dẫn theo đại quân Vân Thường bao vây chúng ta rồi.”

“Hả!” Vương

hậu thất kinh. Bị giam lỏng nhiều ngày nay, Vương hậu không biết đến tin tức bên ngoài nên chẳng thể ngờ rằng tình hình lại tồi tệ đến mức này.

“Mạnh yếu

chênh lệch, biết rõ là thua, chi bằng ta không đánh trận này. Giờ này

ngày mai, quả nhân sẽ mở cổng thành, tự tay đưa thư hàng cho Hà Hiệp”,

Hà Túc cười cay đắng, “Nước đã mất, tội phản quốc của Vương hậu và Quốc

trượng, Quốc cữu có gì mà không thể đại xá?”.

Nghe những

lời chất chứa sự bất lực và chán nản của Hà Túc, hoàn toàn khác với vẻ

lạnh lùng, kiêu ngạo trước đây, trong lòng Vương hậu càng thêm đau đớn

hối hận, giọng nói cũng run rẩy: “Nếu không vì lỗi của thần thiếp, Quy

Lạc không xảy ra nội loạn, Đại vương có đại quân trong tay, Hà Hiệp đâu

thể muốn đến là đến? Thần thiếp…”.

“Đừng nói

nữa.” Hà Túc cắt ngang lời Vương hậu, trầm giọng, “Thị nữ đã mang sẵn y

phục, trang sức đợi bên ngoài. Vương hậu hãy trang điểm như mọi ngày đi. Lâu lắm rồi Vương hậu không uống rượu cùng quả nhân, đêm nay phu thê ta sẽ cùng nhau thưởng rượu, đừng để người ngoài làm phiền”.

Vương hậu lặng lẽ nhìn Hà Túc, cuối cùng chậm rãi hành lễ: “Thần thiếp tuân lệnh”.

Hà Túc quay

người rời đi, những thị nữ bên ngoài thấy Đại vương đi ra thì nhất tề

bước vào, trên tay bê những khay vuông, đều là y phục và đồ trang sức

Vương hậu quen dùng, còn đủ cả son phấn cũng như các loại hương.

“Vương hậu

nương nương.” Gặp được Vương hậu, đám thị nữ nhất loạt hành lễ, nhưng

khuôn mặt ai cũng u ám, xem ra, tin Đại vương ngày mai sẽ nộp thư hàng

cho Hà Hiệp đã truyền khắp vương cung.

Sau khi tắm gội thay áo, Vương hậu trang điểm đẹp như thần tiên, rồi uyển chuyển di giá đến tẩm cung của Đại vương.

Quả nhiên Hà Túc đã sai người chuẩn bị rượu ngon ở đó. Qua tấm rèm châu, họ cùng nhau thưởng rượu dưới trăng.

Giờ lành

cảnh đẹp, sơn hào hải vị, rượu ngon sóng sánh, nghĩ lại những ngày bị

giam lỏng nơi lãnh cung không thấy mặt trời thật giống một giấc mơ,

Vương hậu bất giác cảm thán đời người sao mà khó đoán.

Cả hai đều trĩu nặng tâm tư, lặng lẽ ngồi đó, uống cạn vài chén. Hà Túc chợt hỏi: “Sao Vương hậu không nói gì?”.

“Thần thiếp…” Khuôn mặt trang điểm kỹ càng của Vương hậu thoáng chút hoang mang, “Thần thiếp không biết phải nói gì”.

Hà Túc nhìn

thật kỹ thê tử đang ở trước mặt, bỗng bật cười nói: “Quả nhân bỗng thấy, từ khi trở thành chủ nhân hậu cung đến nay, lúc này nàng đẹp nhất”.

Được Đại

vương khen, trái tim nặng nề bỗng nhẹ bẫng, cảm giác xung quanh như bồng bềnh mây trắng, Vương hậu khẽ cúi người, đáp: “Lòng không phiền muộn

mới long lanh trong vắt. Cũng có thể vì hôm nay trong lòng thần thiếp đã không còn điều gì giấu giếm Đại vương nữa”.

“Nói hay

lắm”, Hà Túc nâng chén, “Vương hậu đêm nay khiến quả nhân nhớ lại ngày

đầu tiên nàng bước chân vào phủ vương tử. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hóa ra chúng ta đã là phu thê bao nhiêu năm rồi”. Giọng Hà Túc bỗng dịu dàng như bao năm trước.

Khuôn mặt Vương hậu vừa kinh ngạc vừa cảm động: “Đại vương… có còn nhớ thiếp lúc mới bước vào phủ vương tử không?”.

“Sao lại không?”

“Thật không…” Vương hậu đưa tay vuốt tóc, khẽ nói, “Chẳng giấu gì Đại vương, thần thiếp cũng nhớ”.

Phủ vương tử, phủ vương tử của Hà Túc lúc đó.

Vang giọng ca vui, tiếng đàn véo von.

Một đám danh gia vọng tộc bằng hữu của Hà Túc khi ấy thường tụ tập tán chuyện trên

trời dưới đất, có luyện kiếm, có đánh đàn, hoặc luận đàm thi họa, hoặc

nói


XtGem Forum catalog