
hật là một trang nam tử”, La Thượng trầm giọng.
Nhược Hàn và Sâm Vinh là tướng lĩnh đi theo Tắc Doãn nhiều năm, nay nghe Sở Bắc Tiệp nhắc đến vị thượng tướng quân Bắc Mạc này, họ bỗng thấy sống mũi cay
cay.
“Ai gia nghĩ việc thứ hai cũng có người làm rồi”. Vương hậu tham gia thảo luận, “Đó
là cho người đi khắp nơi rao tin Trấn Bắc vương đã xuống núi. Trấn Bắc
vương và tiểu Kính An vương là hai danh tướng đương thời, sau khi Trấn
Bắc vương mất tích, người trong thiên hạ điều coi tiểu Kính An vương là
vị tướng bất khả chiến bại. Vì thế, sự xuất hiện của Trấn Bắc vương đã
làm dao động hình tượng bất bại mà Hà Hiệp đã phải khó khăn lắm mới gây
dựng được trong quân Vân Thường”.
Sở Bắc Tiệp
nở nụ cười chua chát, quay sang nói với Sính Đình: “Bản vương thật có
chút hối hận. Khi trước giao chiến với Hà Hiệp ở biên giới Quy Lạc, nếu
bản vương không giả thua rút lui, mà trực tiếp đánh một trận, trên sử
sách sẽ ghi lại một đoạn lịch sử về việc Trấn Bắc vương đánh bại tiểu
Kính An vương, như vậy sự xuất hiện của bản vương sẽ càng khiến tướng
lĩnh đi theo Hà Hiệp thêm lo lắng”.
Sính Đình
tươi cười, hạ giọng: “Hình như Vương gia quên rằng lúc đó Sính Đình đang là quân sư của đại quân Quy Lạc. Nếu thật sự giao chiến, Sính Đình và
thiếu gia liên thủ, Vương gia chưa chắc đã giành phần hơn”.
Thấy đôi mắt sắc sảo của Sính Đình liếc qua, toàn thân Sở Bắc Tiệp như đang sảng
khoái hát ca, bèn bật cười: “Là bản vương tự cao tự đại, mong quân sư
Sính Đình thứ lỗi”.
Ánh mắt chạm nhau, họ đều cảm thấy tim loạn nhịp, mặt đỏ bừng, dường như những lời
ngọt ngào đã trào lên tận cổ họng, hận là không thể nói hết ra ngoài.
Bao nhiêu người ở trước mặt, lại đang vào thời điểm sinh tử quan trọng
nhất, họ sao có thể không biết nặng nhẹ? Sính Đình lặng lẽ thu lại ánh
nhìn, định rút tay ra, nhưng vừa có ý định, bàn tay Sở Bắc Tiệp lại càng nắm chặt.
“Việc thứ
ba, theo ta chính là nhằm thẳng vào nội bộ Vân Thường. Hà Hiệp chỉ là
phò mã, danh phận này không cao không thấp nhưng vô cùng khó xử. Vì thế
Hà Hiệp đang tăng cường kế hoạch thành lập tân quốc, muốn chính thức lên ngôi vương, lập danh hiệu mới.”
“Nếu Hà Hiệp thống nhất tứ quốc, thành lập tân quốc, không những Đông Lâm, Bắc Mạc,
Quy Lạc không còn tồn tại, mà cả Vân Thường cũng sẽ bị xóa quốc hiệu,
vương tộc Vân Thường chính thức biến mất.”
Nhược Hàn
lạnh lùng: “Muốn xóa sổ một quốc gia đã tồn tại mấy trăm năm không phải
việc dễ dàng. Các đại thần và tướng lĩnh Vân Thường chắc chắn sẽ có
người bất mãn. Cũng giống như đối phó với Thừa tướng Vân Thường, Hà Hiệp phải nghĩ cách hãm hại những người Vân Thường không chịu công nhận
hắn”.
“Nghe nói
cái chết của Công chúa Diệu Thiên cũng rất kỳ lạ. Theo ta thấy, Hà Hiệp
không những đối phó với các tướng lĩnh đại thần không công nhận mình, mà còn không tha cho thê tử.”
Sính Đình nghe chuyện, mặt càng u ám.
Sâm Vinh lại vô cùng hứng thú: “Bọn chúng tranh giành quyền lực, chúng ta càng có
thể ngư ông đắc lợi. Chúng ta hãy nhân cơ hội này tung tin Hà Hiệp mưu
hại Diệu Thiên công chúa, khiến lòng quân vốn luôn trung thành với vương tộc Vân Thường phải hoang mang”.
“Liệu có nên nghĩ cách bí mật liên hệ với những tướng lĩnh Vân Thường bị Hà Hiệp ám
hại? Chưa biết chừng họ sẽ phản bội Hà Hiệp, đứng về phía chúng ta”, Mạc Nhiên nói.
“Kế này
không thể tùy tiện. Nếu bị Hà Hiệp phát hiện, tương kế tựu kế, chúng ta
sẽ gặp nguy hiểm”, Sính Đình đáp, “Nay hai bên không thể đọ sức một cách công bằng, Hà Hiệp sai một bước còn có thể dựa vào thế lực hùng mạnh
của mình để cứu vãn tình thế. Nhưng, chỉ cần sai một ly, chúng ta sẽ
thua hoàn toàn”.
Sở Bắc Tiệp
tán đồng với ý kiến của Sính Đình: “Ý bản vương là, chúng ta sẽ cử mật
thám bí mật điều tra nội tình của Vân Thường, làm rõ những người nào có
thể đứng về phía chúng ta, người nào bất mãn với Hà Hiệp, nhưng không
phản bội lại đại quân Vân Thường. Chúng ta sẽ bí mật liên hệ với họ, xúi giục họ khởi nghĩa”.
Đông Lâm
Vương hậu hiểu ra, nói tiếp: “Sau đó bí mật ám sát những kẻ sau, rồi đổ
tội cho Hà Hiệp, kích động mâu thuẫn giữa Hà Hiệp với người Vân Thường”.
Sở Bắc Tiệp cười nói: “Vương hậu kiến giải cao minh”.
“Trấn Bắc vương nói rõ ràng đến thế, người không hiểu cũng phải hiểu.”
Sở Bắc Tiệp
lại nói: “Tất cả những điều vừa nói chỉ là tạo thế, cũng giống như đổ
đầy dầu lên một cánh rừng khô, nhưng muốn cháy vẫn cần một mồi lửa”.
Đây mới là vấn đề mấu chốt, lời này nói ra, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi.
Ai ngờ Sở
Bắc Tiệp quay ra, cười nói với Sính Đình: “Chi bằng bản vương đánh cuộc
với Bạch đại quân sư? Nếu Bạch đại quân sư nghĩ ra cách tạo mồi lửa, bản vương sẽ hôn lên bàn tay của Bạch đại quân sư mười lần, để biểu thị
lòng cảm tạ”, Sở Bắc Tiệp ngứa ngáy trong lòng, buột miệng nói những lời tình tứ.
Hội nghị quân sự căng thẳng bỗng chốc được phủ đầy mật ngọt.
Tướng lĩnh nhìn nhau.
Mạc Nhiên, người tự cho rằng mình hiểu rõ tính tình Trấn Bắc vương, cũng phải toát mồ hôi.
Sính Đình
tròn mắt kinh ngạc. Nàng xưa nay vốn trầm tĩnh lãnh đạm