Snack's 1967
Cớ Sao Mãi Yêu Em

Cớ Sao Mãi Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323522

Bình chọn: 9.00/10/352 lượt.

n không thể kiểm soát được mình, cô đáp:

"Cậu đừng lôi Chung Ni vào đây, nó là đứa vô tội."

Dương

Tịch trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt sâu sắc khó hiểu: "Tôi

cạn ly, cậu tùy ý!" Cô chưa kịp phản ứng thì chiếc ly trong tay đã bị gõ

mạnh vào, ngay sau đó, anh thoải mái ngẩng cổ lên, uống một hơi cạn sạch rượu

trong ly.

Trước

ánh nhìn chăm chú của bao người, Diệp Phiên Nhiên đành nâng ly lên, nhấp một

ngụm nhỏ vừa đủ để thấm ướt làn môi.

Trần

Thần vội đánh tiếng giảng hòa: "Được rồi, Dương Tịch, các bạn học đều đã

mời cả rồi, bàn tiếp theo đi!”

Đoàn

người rời đi, Miêu Khả Ngôn vây lấy Diệp Phiên Nhiên tò mò nói: “Dương Tịch hôm

nay trông lạ ghê, làm như có thù hằn gì với cậu ấy!”

Diệp

Phiên Nhiên cười rất gượng gạo. DươngTịch khiêu khích gây

hấn với cô, cả người không hiểu chuyện như Miêu Khả

Ngôn cũng nhận ra. Nhưng mà, kỳ lạ thay, vì sao anh hận cô chứ?

Ngay

sau đó, mọi người kính rượu nhau, cùng nhau ôn lại chuyện cũ, trò chuyện giao

lưu, ăn uống no say vui vẻ, không khí thân mật hòa hợp đem lại cho Diệp Phiên

Nhiên cảm giác dễ chịu.

Khi

tiệc rượu kết thúc, các bạn học đều giải tán hết, Diệp Phiên Nhiên bước ra khỏi

phòng, bắt gặp Trần Thần ngay ngoài hành lang. Hắn chặn cô lại, nói: "Cậu

không được đi, một lát bọn mình đi ca hát quậy phá ở KTV, không say không

về!"

"Mình

không đi đâu!" Diệp Phiên Nhiên nói, Trần Thần đã chặn

lấy cánh tay cô: "Coi như là đi quậy đêm động phòng đi, cậu

không đi, tôi sẽ trở mặt đấy!"

Trần

Thần thân hình vạm vỡ, vốn xuất thân từ khoa Thể dục, động tác thô bạo.

Diệp

Phiên Nhiên bị hắn giữ rịt lấy, gần như không thể nhúc nhích, chỉ đành đỏ mặt,

đáp: "Cậu buông tôi ra đi, tôi đi là được chứ

gì?"

"Vậy

thì còn được!" Trần Thần buông lỏng bàn tay, nói: "Tôi đi gọi bà xã

và Dương Tịch. Cậu

xuống tầng dưới đợi tôi!"

Dương

Tịch cũng đi ư? Diệp Phiên Nhiên phải hết sức kiềm chế mới không hoảng hốt tháo

chạy giữa chừng.

KTV

cách nhà hàng Vọng Giang không xa lắm, bốn người đi bộ đến đó. Diệp Phiên Nhiên

ra sức tụt lại phía sau nhìn theo Dương Tịch cùng vợ chồng Trần Thần sánh vai

sóng bước bên nhau, dáng người anh cao ráo thanh mảnh, bờ vai vạm vỡ chắc chắn

mang lại cho người ta cảm giác mong muốn được nương tựa.

Dương

Tịch mặc âu phục phong cách vừa vặn, toát lên vẻ sang trọng nho nhã vốn có, hết

mực phong độ, nói theo tiếng Quảng Đông thì chính là: "Oai phong lẫm

liệt".

Ngẩng

đầu lên, không thấy bóng dáng vợ chồng Trần Thần đâu nữa. Dương Tịch đứng trước

thang máy đại sảnh tầng một quầy KTV đợi cô, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn.

Vội

vàng cất bước tiến về phía trước, Dương Tịch nhìn cô, nói: "Sao chậm chạp

thế? Bọn họ đã lên tầng rồi!”

Diệp

Phiên Nhiên phớt lờ anh, ngẩng đầu, hết sức ngán ngẩm đứng đợi thang máy. Cánh

cửa thang máy từ từ hé mở, cô toan bước vào thì có người đã chen lên trước, để

mặc cô cùng anh chen chúc cạnh nhau.

Diệp

Phiên Nhiên hoàn toàn bất ngờ trước việc áp chặt người vào Dương Tịch. Cô bối

rối đứng thẳng, đầu óc trống rỗng. Anh đứng sát cạnh cô, cảm nhận được mùi cơ

thể của anh, hơi thở nóng ran của anh phà sau cổ cô. Chỉ cần xoay người lại là

cô có thể chạm vào khuôn mặt anh.



hít thở khó khăn, đầu óc choáng váng, đôi bàn chân yếu ớt run rẩy. Vờ ra vẻ

bình tĩnh, mắt nhắm nghiền không nói gì, đó

là cách duy nhất cô thường dùng để đối phó trong tình cảnh quẫn bách khó xử

nhằm che đậy nội tâm hoảng hốt sợ hãi.

Suốt

đoạn đường thang máy đi lên, càng thêm nhiều người bước vào, mọi người chen lấn

trong không gian nhỏ hẹp. Trông thấy Diệp Phiên Nhiên sắp bị ép vào tường, đôi

tay Dương Tịch lặng lẽ chìa ra, chống vào tường thang máy. Cả người cô nằm trọn

trong vòng tay anh, mọi tiếng ồn ào đều bị ngăn cách, cô chỉ nghe thấy nhịp đập

của con tim anh đang đập mạnh mẽ đều đặn qua lớp áo âu phục.

Diệp

Phiên Nhiên khẽ mở mắt, điều cô trông thấy, vẫn những đường nét rõ rệt, vẫn

khuôn mặt khiến cô mê hoặc. Bàng hoàng hoảng hốt, phảng phất như cô được quay

về một buổi chiều năm nhất đại học, giữa dòng người hối hả về quê dịp Tết, anh

dùng cơ thể mình che chắn cho cô...

Dương

Tịch cũng hết sức, nhịp tim anh đập nhanh, đôi bàn tay tê cứng, toàn thân căng

như dây đàn.

Tận

mắt trông thấy Diệp Nhiên Nhiên mảnh mai gầy gò hệt như chiếc lá vàng co ro run

rẩy trong làn gió thu, bị mọi người dồn ép vào tận góc tường, anh sải tay ra hoàn

toàn theo tiềm thức, mãi tận khi phát hiện hai người tựa nhau quá gần, muốn rụt

tay lại thì đã chẳng kịp nữa. Vả lại, anh vốn dĩ không nỡ buông tay ra.

Tường

thang máy bóng loáng như tấm gương, phản chiếu rõ rệt bóng dáng hai người, thân

mật nương tựa nhau, cánh tay đan chéo nhau, hệt như kiểu ôm ấp của đôi tình

nhân khiến ảo mộng cũ trong anh ùa về.

Sợi

tóc đen nhánh bóng mượt suôn đều thoang thoảng mùi hương dầu gội khẽ cọ vào cằm

anh. Anh khẽ rủ mắt trông thấy chiếc cổ nhỏ dài, nước da trắng sáng láng mịn, phát

ra ánh sáng trắng ngà yếu ớt. Mùi hương thơm ngát đặc trưng cơ thể cô quẩn

quanh trên chiếc mũi anh, kích t