
hích mãnh liệt ham muốn dục vọng nam tính trong
anh, khiến anh nhớ đến những lần cùng cô gần gũi thể xác, nhớ đến từng cảnh
tượng tình cảm mãnh liệt cảm xúc mạnh mẽ mà dai dẳng. Bốn năm nhung nhớ tương
tư, dằn vặt nung nấu, bốn năm vật lộn đấu tranh, tất thảy đều hóa thành hơi thở
thơm ngát thân thể ngọc ngà, thơm mắt như hoa lan ngay trước mắt anh.
Diệp
Phiên Nhiên, vì sao vẫn chỉ có em? Vì sao chỉ có em mới có
thể đánh thức ham muốn mà
anh đã chôn sâu tận đáy lòng mình? Dù rằng đôi ta bặt vô âm tín, trở thành hai
kẻ xa lạ chẳng còn can hệ gì với nhau nữa?
Em
có nhớ anh như anh đã nhớ em không? Em có yêu anh như anh yêu em không?
Khoảnh khắc này, Dương
Tịch hận một nỗi muốn túm lấy vòng eo thon gọn của cô, siết chặt lấy cô, không
muốn để cô rời xa...
Đúng lúc lòng anh ngập
tràn nỗi mộng mị thì một tiếng "ding" vang lên, thang máy dừng tại
tầng tám.
Cánh cửa mở ra, Dương
Tịch như vừa tình giấc, đứng phắt dậy, xoay người, lục tục bước ra khỏi thang
máy. Diệp Phiên Nhiên nhường mọi người đi trước rồi bước ra theo sau anh, bắt
gặp Trần Thần đứng đợi bọn họ ngoài hành lang.
Hắn trông thấy hai người,
cười đểu nói: "Sao thế? Thang máy kín lắm à? Sao mặt đỏ gay thế kia?"
Diệp Phiên Nhiên chẳng
biết nói sao cho phải, đầu cúi gằm, cả người không thoải mái. Dương Tịch thụi
vai Trần Thần, rồi nói: "Mau vào đi, làm gì mà nhiều lời thế không
biết!"
Bước vào căn phòng với
ánh đèn tối tăm mờ ảo, cô vợ mới của Trần Thần đang đứng trước màn hình, tay
cầm micro,
hát bài Sau này của ca sĩ Lưu Nhược Anh. Giọng cô uyển chuyển ngọt
ngào, vẻ mặt chăm chú:
«Sau này, cuối cùng em cũng học được cách để yêu, đáng tiếc rằng anh đã
ra đi đên phương trời xa xăm, tan biến khỏi biển người.
Sau nay, mãi đến phút cuối cùng, trong
làn nướcmắt, em mới hiểu rằng, có
những người một khi đã bỏ lỡ, sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa..."
Bản nhạc với tiết tấu âm
hưởng trầm buồn hoàn toàn không thích hợp với bầu không khí hôm nay. Diệp Phiên
Nhiên chau mày nói: "Trần Thần, bọn cậu đôi vợ chồng son, sao không song
ca bài Phu
thê đôi ta chung lối về?”
"Đúng đấy, sao lại chọn bài này?" Trần Thần nói ngay:
"Đổi bài đổi bài, nghe lời Diệp Phiên Nhiên ca bản Phu thê đôi ta chung lối về. Tớ sở trường nhất là hát nhạc của Hoàng Mai
Hý!"
Dương Tịch ngồi trên
sofa, cảm giác miệng khô lưỡi rát, nhón lấy tách trà trên bàn, nghe đến câu này
liền "phụt" một tiếng, văng tung tóe khắp người Trần Thần.
Trần Thần nói giọng phẫn
nộ: "Người anh em, sao thế, có ý kiến gì à?"
“Được rồi đó, Trần Thần
à, không phải lần đầu nghe cậu hát nhạc Hoàng Mai Hý!” Dương Tịch chẳng chút
thương tiếc vạch trần hắn đến cùng: “Với chất giọng của cậu, lên cao không nổi,
xuống thấp cũng chẳng xong, điệu nhạc thì lạc đâu mãi tận Java!”
“Hay là cậu hát nhé?”
Trần Thần dúi chiếc micro khác vào tay Dương Tịch: “Tớ biết giọng cậu hay, trầm
bng, hát không lạc giọng!”
“Bài này tớ hát cùng với
Hứa Oanh Oanh, không hợp thì phải!" Dương Tịch cười nói.
“Vậy thì hát cùng Diệp
Phiên Nhiên!" Trần Thần giật phăng micro trong tay vợ đưa sang cho Diệp Phiên Nhiên: "Đây, dù gì trước đây bọn cậu cũng là cặp song ca!"
Diệp Phiên Nhiên nhảy
dựng lên khỏi sofa, làm như thứ Trần Thần đưa cho cô là viên thuốc súng:
"Trần Thần, đừng đùa nữa!"
Thoáng chốc, con tim
Dương Tịch nặng trĩu, nụ cười nhạt nơi khóe môi khẽ vụt tắt, hai con ngươi tối
đen lại trở nên sâu thẳm. Anh trả lại chiếc micro cho Trần Thần, lạnh nhạt nói:
"Bảo cậu hát thì cậu hát đi, đừng có mà giả vờ...”
"Bố khỉ! Là cậu giả
vờ giả vịt hay là tớ đây?" Trần Thần không chịu nổi la lên: "Hai người cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là chia tay hay hòa hợp thì nói phứt một câu,
đừng để tớ bị kẹp chính giữa khó xử lắm!"
Căn phòng trở nên vắng
lặng, không khí như trở nên đóng băng, duy chỉ hình ảnh trên màn hình đang nhấp
nháy.
Lặng im hồi lâu, Diệp
Phiên Nhiên là người phá vỡ bầu không khí vắng lặng, nói giọng tự giễu:
"Bọn mình chẳng phải đã chia tay nhau rồi sao? Bốn năm trước đã chia tay
rồi mà!"
"Chia cái con
khỉ!" Trần Thần lỗ mãng nói: "Người khác không biết, chẳng lẽ tôi
cũng không biết hay sao? Bao nhiêu năm rồi cậu không kiếm bạn trai, chẳng phải là vì đợi Dương Tịch đó sao?"
Diệp Phiên Nhiên ra sức
giằng thoát khỏiớ hỗn loạn, cô nhắm nghiền mắt, khẽ nói ngắt lời hắn:
"Trần Thần, tôi có bạn trai rồi!”
Giọng cô rất khẽ nhưng lại tựa như tiếng nổ vang rền bên tai người ngồi ngay cạnh.
Trong ánh đèn ảm đạm u tối, hắn nhìn trân trân cô không chớp mắt.
Vợ Trần Thần, Hứa Oanh
Oanh, ngồi bên nghe ngóng quan sát, kéo vạt tay áo chồng, nói: "Được rồi
mà, đừng cãi nữa. Bọn mình hát thôi!"
Diệp Phiên Nhiên cảm thấy
rất có lỗi, đây vốn dĩ là ngày vui của người ta lại bị mình làm rối tung cả
lên. Cô thu dọn mớ cảm xúc rối bời, bước đến trước máy tựđộng chọn bài, nói: "Mình chọn bản song ca cho hai bạn nhé, cho
không khí vui vẻ