
ỳ sự xúc phạm
nào…”
“Trong trường, mỗi khi
gặp mặt cậu, mỗi lần hai ta lướt qua nhau, với tôi mà nói, đó thực sự là những
giây phút vô cùng quý giá. Tôi đã quen với việc tìm kiếm cậu trong dòng người xô
đẩy, tuy rằng cậu chẳng hề mảy may phát giác, tôi cũng đã quen với việc biến
thành pho tượng để tiếp cận cậu, tuy rằng lúc nào cậu cũng làm mặt lạnh cự
tuyệt tôi. Tôi đã quen với việc âm thầm lặng lẽ theo sau tiễn cậu về nhà, mặc
dù cậu chẳng hề hay biết…”
Cuối bức thư, Dương Tịch
viết: “Thành tích học tập môn toán của cậu không được như mong đợi, nếu cậu
bằng lòng, tôi có thể giúp cậu phụ đạo thêm ngoài giờ học. Mười giờ sáng Chủ
nhật tuần này, tôi đợi cậu tại sân tập dướic gốc cây thứ mười bên phải, tôi đợi
cậu!”
Sáu trang giấy dày cộm
được nắm chặt trong lòng bàn tay, đối mặt với tình ý của cậu ta. Diệp Phiên
Nhiên chẳng hề tỏ vẻ sung sướng mà chỉ có bối rối và hoang mang.
Cô ngồi bên chiếc đền hồi
lâu, mãi tận khi chân tay lạnh cóng, mới chui vào chăn, lăn qua trở lại, mãi
chẳng ngủ được. Cô ép mình nhắm mắt lại, cuộn tròn người, khuôn mặt Dương Tịch
chợt hiện lên trong tâm trí cô.
Mái tóc ngắn thưa thớt,
mái ngố phủ rạp vầng trán. Hàng chân mày rậm rạp gọn gang, sống mũi cao, chiếc
cằm góc cạnh, làn môi mong manh mà rắn rỏi. Cặp mắt sâu thẳm tựa biển khơi, ẩn
chứa trong đó là thứ tình cảm đầy cháy bỏng.
Ngày hôm sau đi học, Diệp
Phiên Nhiên kể việc này cho Hạ Phương Phi nghe. Bạn bè thân thiết chẳng hề có
bất kỳ bí mật nào.
Tuy đã sớm nhìn ra dấu
hiệu nhưng kể từ khi nghe sự xác thực từ chính miệng Diệp Phiên Nhiên thì Hạ
Phương Phi chẳng tài nào kìm nén được nỗi niềm đố kỵ trong lòng, dù rằng đó là
chị em tốt của mình.
Việc Dương Tịch yêu thầm
theo đuổi Diệp Phiên Nhiên nhanh chóng lan truyền trong lớp hai trung học năm
thứ hai. Đám bạn học dù đập vỡ kính cũng chẳng tài nào tin được, Dương Tịch,
cậu nam sinh bảnh trai thế mà trong đêm Giáng sinh đứng chặn trước cửa nhà Diệp
Phiên Nhiên, cúi đầu dịu dàng nói với cô rằng: “Tôi mến cậu!”
Vì sao là Diệp Phiên
Nhiên chứ? Đồng Hinh Nguyệt cả đời cũng chẳng thể thông suốt được. Lẽ nào thực
sự giống với những gì trong tiểu thuyết viết, nhân vật nam chính ưu tú xuất sắc
không hiểu sao lại thích cô gái bình thường, còn với những nàng công chúa quanh
mình thì phớt lờ?
Với người có cá tính,
Đồng Hinh Nguyệt ngỡ rằng duy chỉ mình cô mới thích hợp sánh đôi bên cậu. Gần
như tất cả những người quen biết họ đều chờ xem cái kết hạnh phúc của chàng
hoàng tử và nàng công chúa. Nhưng có ai ngờ, giữa đường lại lòi ra một người là
Diệp Phiên Nhiên.
Nếu đó là Hạ Phương Phi
thông minh xinh đẹp thì Đồng Hinh Nguyệt chấp nhận mình thua một cách tâm phục
khẩu phục. Cô ta rốt cuộc có tài cán gì chứ? Tính tình thì nhút nhát, rất ít
người chú ý đến, thành tích học tập thì làng nhàng, ít được giáo viên yêu mến.
Trong mắt Đồng Hinh Nguyệt, Diệp Phiên Nhiên hệt như chiếc áo vải bông cũ kỹ,
mặt mày quê mùa. Cớ sao lại nhận được sự ưu ái của hai chàng trai xuất sắc là
Thẩm Vỹ và Dương Tịch chứ?
“Chuyện tình cảm khó nói
rõ lắm!” Là chiến hữu của Dương Tịch, Trần Thần thay cậu ta lên tiếng giải bày:
“Cũng chẳng thể miễn cưỡng được đâu. Giống hệt như mình thích cậu nhưng cậu lại
chẳng ngó ngàng gì đến mình vậy đó. Có lẽ là kiếp trước mình nợ cậu, cậu nợ
Dương Tịch, còn Dương Tịch nợ Diệp Phiên Nhiên.”
“Vậy Diệp Phiên Nhiên nợ
ai? Thẩm Vỹ à? Hoang đường!”
Đồng Hình Nguyệt bĩu môi
nói: “Mình chẳng tin vào chuyện kiếp trước, kiếp sau.”
“Thế mà cái tên Dương
Tịch kia lại tin đấy!” Trần Thần lắc đầu thở dài: “Hài, cậu đâu biết rằng, cậu
ta hệt như bị trúng tà vậy. Thường ngày thì cứ chê cười tớ viết thư tình là
sến. Cậu ta thì giỏi lắm, viết một hơi sáu trang luôn!”
“Cậu ta thực sự viết thư
tình cho Diệp Phiên Nhiên à?” Tận đáy lòng cô trào dâng cảm giác chua xót.
“Mà lại còn sến nữa chứ!”
Trần Thần ghé sát tai Đồng Hinh Nguyệt nói vài chữ. Cô kinh ngạc trợn tròn mắt:
“Trời ơi, Dương Tịch mà cũng viết nhật ký à!”
“Tớ nói cho cậu biết,
trên đời này việc càng không có khả năng xảy ra thì càng có thể xảy ra!” Trần
Thần tổng kết như thật.
Dương Tịch từ sân bóng đi
xuống, vỗ mạnh vào đầu cậu ta: “Thậm thà thậm thụt nhỏ to gì thế?
“Tớ đang giúp cậu xoa dịu
con tim tan nát của nàng thiếu nữ!” Trần Thần cười tủm tỉm đáp.
Dương Tịch không khỏi
ngưỡng mộ cậu ta. Tên này tính tình lạc quan vô tư, cả ngày miệng mồm lẩm bẩm
những lời phát biểu rác rưởi đại loại như: “Ôi, nỗi đau thất tình của tôi…”,
vậy mà vẫn có thể nói cười thoải mái trước mặt người con gái từ chối mình, vẫn
có thể làm bạn với cô ta.
Cậu thì không làm được.
Cậu liếc mắt thật nhanh nhìn sang Đồng Hinh Nguyệt, cô nhìn cậu, đáy mắt thấp
thoáng nỗi đau thương. Dương Tịch vội vàng né tránh ánh mắt cô, ngồi sang bên
cạnh Trần Thần.
“Còn phải kiểm tra môn
nhảy xa nữa. Mình đi đây!” Đồng Hình Nguyệt nói, giọng chán chường.
Buổi chiều bốn giờ, tại
sân tập náo nhiệt, ánh mặt trời chiếu nghiêng. Lớp tam bậc trung học năm thứ
hai trùng hợp cũng học giờ thể dục.