
cửa.
Những
tràng cười chói tai im bặt ngay tức khắc. Lớp học thoáng chốc trở nên im ắng.
Diệp Phiên Nhiên chậm rãi đi vào dưới ánh nhìn của mọi người, gương mặt không
biểu lộ chút cảm xúc nào. Thẩm Vỹ ngỡ cô không nghe thấy gì. Sau giờ tan học,
Thẩm Vỹ được thầy Tiêu gọi xuống văn phòng chữa bài kiểm tra tháng môn văn. Đi
được nửa đường, cậu phát hiện quên mang theo bút đỏ nên quay trở lại phòng học.
Cậu còn chưa bước đến bên cửa, từ khe cửa sổ hé mở, cậu trông thấy Diệp Phiên
Nhiên đang ngồi một góc thổn thức khóc.
Ánh mặt trời chiều đông còn sót lại hắt trên mái tóc
ngắn đen tuyền dày đặc. Cô nằm sấp trên bàn, buồn bã và lặng lẽ thổn thức.
Thẩm
Vỹ dừng bước, đứng tựa hành lang ngoài lớp học, cậu không dám quấy rầy cô.
Nghe
thấy tiếng khóc bị dồn nén của cô, lòng cậu bất chợt dấy lên một tình cảm
thương xót đến dịu dàng cùng chút phẫn nộ đến khó hiểu. Lần đầu tiên cậu cảm
thấy trò đùa của Miêu Khả Ngôn và Trần Thần hết sức quá đáng dù rằng sắc mặt
Diệp Phiên Nhiên xanh xao, thân hình gầy gò, trông rất yếu đuối, thực sự có
phần giống với nhân vật Lâm Đại Ngọc của diễn viên Trần Hiểu Húc.
Sân
trường sau giờ tan học im phăng phắc, từ sân tập thể dục thấp thoáng vọng lại
âm thanh quả bóng vỗ trên mặt nền, lớp học cách sân tập rất xa, âm thanh vắng
lặng đến lạ thường.
Chẳng
rõ mất bao lâu, cuối cùng Diệp Phiên Nhiên cũng bình tĩnh trở lại. Cô khoác ba
lô bước ra khỏi phòng học, trông thấy Thẩm Vỹ đứng lặng ngay ngoài cửa, gương
mặt cô chợt hiện vẻ hốt hoảng, đưa tay quệt gò má theo phản xạ, bỏ chạy xuống
tầng cùng đôi mắt đỏ mọng.
Thẩm
Vỹ lấy chiếc bút đỏ, vội vàng chạy đến văn phòng làm việc của thầy Tiêu. Thầy
Tiêu lớn hơn cậu và các bạn học vài tuổi, vừa tốt nghiệp đại học sư phạm. Tuy
tuổi đời còn trẻ nhưng thầy rất tài hoa, những bài giảng trên lớp của thầy rất
thú vị, dẫn chứng lập luận hấp dẫn lôi cuốn, đến cả học trò không yêu thích môn
văn, có thói quen làm bài tập toán trong giờ văn như Dương Tịch cũng chăm chú
lắng nghe. Còn với Thẩm Vỹ vốn say mê môn văn lại càng như được khơi thêm nguồn
cảm hứng.
Trong
lớp tám trung học năm nhất, thầy Tiêu hài lòng nhất với thành tích của hai
người, một là Thẩm Vỹ, hai là Diệp Phiên Nhiên. Mỗi lần chữa bài kiểm tra, thầy
đều cố tình chọn bài của hai người đặt ra trước mặt. Hôm đó, khi Thẩm Vỹ đến
văn phòng thì thầy đã chấm xong bài của Diệp Phiên Nhiên, đưa cho Thẩm Vỹ xem,
nói: “95 điểm, kiến thức cơ bản điểm tuyệt đối, thầy chỉ trừ 5 điểm phần làm
văn, e rằng bạn ấy lại đạt điểm cao nhất toàn khối học!”
Diệp
Phiên Nhiên dáng hình nhỏ nhắn gầy gò nhưng lời văn của cô khẳng khái, mạnh mẽ
hùng hồn, trôi chảy dào dạt như nước chảy mây trôi, lời văn xúc tích.
Từ
đó về sau, Thẩm Vỹ càng chú ý đến Diệp Phiên Nhiên nhiều hơn, mỗi ngày đến lớp
cậu đều liếc mắt nhìn về phía chỗ ngồi của cô.
Những
lúc học giờ văn Diệp Phiên Nhiên vô cùng chăm chú nghe giảng. Đôi mắt to tròn
đen láy hấp háy lóe lên vẻ trí thức. Thầy Tiêu giảng bài thường nhảy ra ngoài
phạm vi sách giáo khoa, lướt gió tung mây, nhiều bạn học chẳng rõ đầu cua tai
nheo, hệt như lạc vào đám mây mù, còn cô thì ngược lại, thầy vừa giảng đã thông
suốt ngay. Thầy Tiêu giảng đến câụ hỏi khó, liền gọi cô trả lời. Cô chậm rãi
điềm tĩnh đứng dậy, diễn đạt rõ ràng, hợp lý. Nhiều lần như vậy, khiến Thẩm Vỹ
xuất hiện một ảo giác, cậu ngỡ rằng thầy Tiêu giảng bài riêng cho Diệp Phiên
Nhiên nghe mà thôi.
Thế
nhưng, khi không còn giờ văn, cô lại trở về dáng vẻ trước đây, đánh mất đi vầng
hào quang quanh người. Cô ngồi thu lu một góc, trầm mặc kiệm lời, đầu mày nhíu
chặt, tách biệt hoàn toàn khỏi đám bạn nói cười đùa giỡn xung quanh.
Người
con gái này với nét đẹp nội tâm, thông minh sáng dạ nhưng lại chôn sâu bản thân
dưới ánh mắt thờ ơ giễu cợt của mọi người xung quanh.
Thẩm
Vỹ vừa thương tiếc cho cô lại vừa muốn giúp đỡ cô, đúng lúc trong lớp tổ chức
cuộc bình bầu lại ủy viên ban văn thể mỹ. Cậu chẳng chút chần chừ bỏ phiếu cho
Diệp Phiên Nhiên, đồng thời tiến cử cô làm ủy viên môn văn ngay trong giờ họp
lớp.
Để
tiếp cận Diệp Phiên Nhiên, cậu còn nói dối cô. Thật ra nhà cậu chẳng phải ở
Thành Nam. Hôm đó khi tiễn cô về nhà, cậu phải đảo hơn nửa vòng quanh thành
phố, đạp xe hơn hai tiếng đồng hồ mới về đến nhà ở Thành Bắc.
Thế
nhưng, Thẩm Vỹ chẳng chút hối hận. Trên đường về nhà, cậu vừa đạp xe vừa nhìn
bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu. Hình bóng Diệp Phiên Nhiên, dáng vẻ lúc chuyện
trò của cô từng chút lóe hiện trong tâm trí cậu.
Tiếp
xúc thực sự với Diệp Phiên Nhiên, cậu mới nhận ra rằng cô quả thật nhiệt tình,
hiền lành, tuy rằng v ngoài trầm lặng nhưng không hề lạnh lùng.
Cô
làm sao giống với hòn đá, rõ ràng là một khối ngọc đẹp đang bị che khuất. Vẻ
đẹp chói sáng của cô duy chỉ có cậu mới có thể trông thấy. Thẩm Vỹ cảm thấy
hứng khởi trước ý nghĩ này.
Kể
từ sau hôm đó, hàng ngày sau giờ tan học Thẩm Vỹ đều về cùng Diệp Phiên Nhiên.
Mối quan hệ của hai người thay đổi nhanh vùn vụt, từ bạn học bình thường trở
thành đôi bạn thân thiết khó