Teya Salat
Cớ Sao Mãi Yêu Em

Cớ Sao Mãi Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322820

Bình chọn: 9.00/10/282 lượt.

c nhiên, bởi lẽ Cố Nhân từ trước đến nay chưa bao giờ trò

chuyện với cô. Cô há hốc miệng, ngơ ngác lắc đầu.

“Cho

cậu biết, đó là Dương Tịch.” Dương Tịch... sao có thể chứ? Bỗng chốc, đầu óc

Diệp Phiên Nhiên trống rỗng.



Diệp

Phiên Nhiên không thiện cảm nhưng cũng chẳng ác cảm với Dương Tịch. Cô không

trò chuyện với cậu bởi vì thực sự chẳng có gì đáng nói.

Dương

Tịch dáng người cao ráo đẹp trai, lại mang chút dáng vẻ thanh cao. Cậu chính là

đề tài bàn tán nhiều nhất của đám nữ sinh. Diệp Phiên Nhiên tự nhận mình là

người “làm nền”, vì vậy cách đối nhân xử thế với những nhân vật trung tâm làm

mưa làm gió chính là tránh càng xa càng tốt.



vốn ngỡ rằng mình sẽ chẳng bao giờ có dịp kết bạn cùng cậu nam sinh này. Sau kỳ

kiểm tra giữa kỳ, thầy Cao xếp cô ngồi ngay hàng ghế phía trước Dương Tịch. Đây

là cơ hội khiến các bạn nữ sinh khác đố kỵ ngưỡng mộ thì đối với Diệp Phiên

Nhiên lại là sự sỉ nhục và trừng phạt. Nếu như cô không học hành tụt dốc thì

chẳng phải ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới đếm lên.

Với

tâm lý chán chường ủ rũ ấp ủ trong lòng, cô làm sao có thể ung dung thoải mái

tiếp xúc cùng Dương Tích – một nam sinh xuất sắc chứ? Thậm chí cô còn lờ mờ cảm

thấy Dương Tịch vốn coi thường mình. Lẽ dĩ nhiên ý nghĩ này này không phải xuất

phát từ thái độ lạnh nhạt của Dương Tịch đối với cô, mà chính là do cảm giác tự

ti chôn sâu tận đáy lòng của cô mà ra.

Để

ý, cô nhận thấy Dương Tịch chẳng khác gì những bạn nam sinh khác. Vào giờ học,

cậu cũng hay tán dóc, giở trò chòng ghẹo. Sau giờ học thì cậu cùng nhóm Trần

Thần nói cười đùa giỡn. Diệp Phiên Nhiên thừa nhận rằng cậu rất đẹp trai, khi

cười để lộ hàm răng trắng muốt, đôi mắt sáng rực thế nhưng khi cậu không cười,

ánh mắt lại lóe lên nhìn sắc nhọn.

Hoàn

cảnh gia đình Dương Tịch khá giả, bố mẹ đều là cán bộ công nhân viên chức. Ông

nội cậu nguyên quán tại tỉnh Sơn Đông, hai mươi tuổi đã tham gia cách mạng, sau

này là bí thư tỉnh ủy đầu tiên của thành phố D dưới sự chỉ huy của đại quân

giải phóng miền Nam. Ông ngoại cậu là người Bảo Bình - Hà Bắc, cán bộ hưu trí

quân đội, cấp bậc thiếu tướng. Dương Tịch từ nhỏ đã lớn lên trong khuôn viên

quân đội tỉnh ủy trực thuộc trung ương, ngay từ lúc nhỏ, cung cách cao quý đã

hình thành trong con người cậu. Tuy cậu sinh ra tại miền Nam nhưng lại là người

gốc Bắc, vóc dáng cao ráo hơn người, tính tình phóng khoáng, tiếng phổ thông

cũng nói chuẩn hơn mọi người, giọng nói rõ ràng mạch lạc với chất giọng miền

Bắc đặc sắc.

Thực

ra, Diệp Phiên Nhiên rất thích nghe Dương Tịch trò chuyện, nhất là những lúc

cậu và Trần Thần kẻ tung người hứng ở hàng ghế sau, hay những lúc họ đấu võ mồm

cùng nhau thường khiến cô chẳng thể nén được cơn buồn cười.

Diệp

Phiên Nhiên không giỏi môn toán, lẽ dĩ nhiên là vì cô học lệch, khả năng tư duy

logic không phát triển, việc này có mối liên quan nhất định đến giáo viên dạy

môn toán. Thầy Lý có tật nói lắp, mỗi khi thầy căng thẳng thì liền lắp ba lắp

bắp. Vả lại, thầy không phải là người bản xứ, giọng thầy phát âm tiếng địa

phương rất nặng, ngôn từ tối nghĩa khó hiểu. Thông thường khi tiết học kết

thúc, Diệp Phiên Nhiên chẳng hiểu mô tê gì, nghe bài giảng của thầy thực sự vất

vả vô cùng.

Buổi

sáng tiết đầu tiên là môn toán, thầy Lý nói từ “chim”, Diệp Phiên Nhiên lắng

nghe mơ màng muốn ngủ gục. Cô miễn cưỡng lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn chăm

chăm vào tấm bảng đen để hai mi không dán vào nhau.

Sau

lưng cô, Dương Tịch xoay sang hỏi Trần Thần: “Cậu cảm thấy bộ dạng của thầy Lý

trông giống cái gì?”

Trần

Thần đang lén đọc tiểu thuyết Cổ Long, nghe Dương Tịch hỏi bèn ngẩng đầu liếc

mắt về phía bục giảng. Thân hình thầy Lý thấp tròn, chiếc bụng to bè, lúc này

một tay thầy chống nạnh, một tay chỉ lên bảng.

“Có

giống ấm trà không?” Dương Tịch thấp giọng gợi ý. Trần Thần không xem tiểu

thuyết nữa, mắt dán chặt vào thầy Lý, càng nhìn cà buồn cười.

“Thầy

chẳng những giống ấm trà mà còn giống ấm trà hấp sủi cảo nữa cơ.” Dương Tịch

tiếp lời.

“Là

sao?” Trần Thần vẫn chưa hiểu.

Diệp

Phiên Nhiên ngồi đằng trước đã hiểu ra, chẳng thể nén nổi cơn buồn cười, chẳng

phải có đủ chủ ngữ vị ngữ đó sao? Gọi là “ấm trà hấp sủi cảo” nghĩa là - bên

trong có đủ - nhưng trút không ra. Thật ra, Dương Tịch đang châm biếm thầy Lý

giảng bài quá tệ.

Chỉ

số IQ của Dương Tịch rất cao, chửi mắng người khác không cần dùng những từ tục

tĩu nhưng một phát trúng ngay đích. Diệp Phiên Nhiên có cảm giác, tuy rằng

Dương Tịch suốt ngày túm tụm bên đám “rỗi hơi” Trần Thần và Miêu Khả Ngôn nhưng

thật ra ý chí của cậu rất cao. Nói cách khác, cậu chưa chắc đã để mắt đến loại

người như Trần Thần. Cậu thuộc tuýp người quá đỗi thông minh rất mực nho nhã.

Bất luận khi cậu mỉm cười trông rạng rỡ đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng chẳng

coi cậu là chàng thanh niên “hot boy” tỏa sáng, cũng hệt như dẫu cho cậu có mỉm

cười thì ánh mắt vẫn mãi mãi lạnh lùng cao ngạo.

Tuy

chưa bao giờ nói một câu một lời nào cùng Dương Tịch nhưng cô vẫn có thể nhìn

thấu được chàng nam sinh