Snack's 1967
Cớ Sao Mãi Yêu Em

Cớ Sao Mãi Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322875

Bình chọn: 8.5.00/10/287 lượt.

này. Trần Thần làm việc xấu gì cũng đều có phần của

Dương Tịch vả lại cậu còn là kẻ đầu sỏ, nhưng cậu ỷ vào sự quý mến của thầy cô

nên xưa nay chưa từng phải chịu phạt. Trần

Thần luôn là chú dê chịu tội thay cậu. Diệp Phiên Nhiên cảm thấy con người

Dương Tịch khá nham hiểm, gian xảo. So ra mà nói, Trần Thần tuy xấu xa trái lại

còn đáng yêu hơn cậu một chút. Nếu có thể lựa chọn giữa hai người, cô sẽ chọn

làm bạn với Trần Thần, còn Dương Tịch thì nên tránh càng xa càng tốt.

Hết

học kỳ một, hai người họ phận ai nấy lo, việc ai nấy làm. Diệp Phiên Nhiên có

nằm mơ cũng chẳng ngờ đến có ngày gã nam sinh lạnh lùng cao ngạo đó lấy bản thân

cô ra làm đối tượng để đùa giỡn.

“Sao

cậu ta lại làm vậy?” Cô lúng túng hỏi Cố Nhân.

“Ai

mà biết!” Cố Nhân có chút phẫn nộ, nói: “Con người cậu ta luôn luôn ỷ mạnh hiếp

yếu! ”.

Cố

Nhân vô cùng căm phẫn với hành vi gian xảo cấu kết của Dương Tịch và Trần Thần,

trong lớp mặc sức muốn làm gì thì làm. Thế nhưng mặc cho cô xách động cổ xúy

thế nào thì Diệp Phiên Nhiên cũng chẳng có can đảm chất vấn Dương Tịch.

Diệp

Phiên Nhiên tiếp tục công việc trực nhật, quét nhà, lau cửa sổ, lau bàn. Lúc

lau bàn học của Dương Tịch, lòng cô không khỏi phiền muộn. Cô ra sức chà mạnh,

hận một nỗi muốn khoét một lỗ trên bàn. Cố Nhân đứng đằng kia trông thấy, không

nhịn đươc cất tiếng hỏi: “Này, rốt cuộc là vì cậu ghét Dương Tịch hay là thích

cậu ta mà lau bàn sạch sẽ thế hả?!”

Mặt

Diệp Phiên Nhiên nóng ran, cô hoảng hốt ném chiếc giẻ lau sang một bên, không

cẩn thận chạm vào chồng sách nhét trong ngăn bàn của cậu. Lúc khom lưng nhặt

sách, cà xấp giấy viết thư rơi từ trong sách Dương Tịch ra, rớt trên mặt đất,

màu mực nước hồng phấn làm đôi mắt cô nhức nhối.



chết lặng hồi lâu mới nhặt từng quyển sách trên mặt đất lên.

Lúc

này cửa mở ra, là Dương Tịch và Trần Thần. Họ vừa chơi bóng rổ xong, khắp người

nhễ nhại mồ hôi, trở lại lớp học để lấy túi xách.

“Này,

cậu làm gì vậy?” Trần Thần đứng sau lưng cô, hỏi giọng ác ý.

Diệp

Phiên Nhiên đang ngồi xổm toàn thân khẽ run rẩy, cô đứng ngay dậy, thấp giọng

nói: “Xin lỗi, hôm nay đến phiên tôi trực nhật.”

Trần

Thần không định dừng ở đó, giọng điệu lấn át: “Trực nhật thì có thể lục tung đồ

đạc của người khác sao? Chẳng lẽ cậu muốn ăn trộm?” Diệp Phiên Nhiên vừa xấu hổ

vừa buồn bực, tức tối vô cùng nhưng chẳng thể nói nên lời.

Cố

Nhân quả thực nhìn không lọt mắt, tiến lại gần nói: “Cậu ấy không cố ý đâu, các

cậu đừng bắt nạt người thật thà!”

“Can hệ gì đến cậu!” Trần

Thần khinh khỉnh cười khẩy: “Sửu bát quái, đồ con gái con lứa như đàn ông!”

Cố Nhân cảm thấy máu dồn

lên tận não, cô chụp mạnh lấy hộp bút trên bàn ra sức nện vào đầu Trần Thần.

Diệp Phiên Nhiên sợ đến nỗi

mặt cắt không còn giọt máu, cô không muốn Cố Nhân vì cô mà nảy sinh xung đột

với nam sinh trong lớp, lại càng không muốn xảy ra chuyện đổ máu, cô bất giác

hét lên, giọng thất thanh: “Cố Nhân, đừng!”

Lời vừa dứt thì Dương

Tịch đã lao sấn sổ đến trước, cậy thế chiều cao của mình cậu giật chiếc hộp bút

từ tay Cố Nhân.

Cố Nhân mặt đỏ gay, thét

lên với Dương Tịch, giọng khiêu khích: “Sao nào, lớp trưởng cũng muốn đánh nhau

hay sao?”

“Xưa nay tôi không đánh

con gái bao giờ!” Dương Tịch bình thản đáp, thu dọn hộp bút cùng mấy cuốn sách

trên bàn vào cặp. Khi nhặt đến xấp giấy viết thư, cậu không khỏi ngẩn người, từ

từ ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Diệp Phiên Nhiên.

Diệp Phiên Nhiên ngước

mặt lên nhìn trân trân vào cậu nam sinh cao hơn mình một cái đầu, nói từng câu

từng chữ: “Dương Tịch, lá thư đó là cậu viết hả?”.

“Thư nào?” Trần Thần đứng

cạnh lấy làm lạ hỏi: “Dương Tịch mà viết thư cho cậu á?”

“Cậu ta đã làm gì, tự cậu

ta hiểu rõ!”

Dương Tịch lặng lẽ không

nói lời nào, Diệp Phiên Nhiên càng khẳng định bức thư tình đó thực sự do cậu ta

viết. Trong

lớp tám trung học năm nhất, ai mà không biết, Dương Tịch biết mô phỏng bút tích

của người khác. Có lần bài kiểm tra tiếng Anh của Trần Thần dưới điểm trung

bình, chính Dương Tịch đã giả mạo chữ ký của phụ huynh lừa dối thầy cô giáo

trót lọt.

Lẽ ra cô phải sớm nhận ra chứ, khi đó niềm phấn khởi

choáng hết tâm trí của cô, vừa nhìn thấy hai chữ Thẩm Vỹ liền ngỡ rằng chính

cậu thổ lộ tình cảm với mình.

Trần

Thần đưa mắt nhìn Diệp Phiên Nhiên, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt kiên cường,

vẻ mặt điềm nhiên đúng mực. Hắn quay sang nhìn Dương Tịch, vẻ mặt cậu ta bí

hiểm khó hiểu, đôi con ngươi đen nhánh lóe tia sáng trong veo.

“Người

anh em, rốt cuộc là chuyện gì thế? Cậu bắt đầu để mắt tới con nhỏ xấu xí quê

mùa đó từ bao giờ thế?”

“Không

sai, bức thư là tôi viết, vậy thì sao nào?” Dương Tịch nhìn từ trên cao xuống,

cúi đầu liếc nhìn Diệp Phiên Nhiên, chớp chớp mắt, bỗng chốc cậu nhoẻn nụ cười

gian xảo mỉa mai: “Diệp Phiên Nhiên, tôi khuyên cậu bớt tưởng tượng hão huyền

đi, Thẩm Vỹ không thích cậu đâu!”

Diệp

Phiên Nhiên tính tình hiền hậu yếu đuối đến đâu thì sức nhẫn nhịn cũng có giới

hạn. Cô căm phẫn nhìn chăm chăm vào gương mặt thanh tú cười như không cười của

cậu