
ày ư?!”
Cặp đôi nam nữ chính này
chẳng phải dạng thông minh bảnh bao như Dương Tịch cũng không phải kiểu người
con gái xinh xắn rạng rỡ như Đồng Hinh Nguyệt mà là hai típ người dè dặt kín
đáo. Nhất là nữ chính, quá tầm thường, không giỏi giang cũng chẳng bắt mắt
nhưng lại chiếm hết “đất diễn” của hoa khôi lớp Đồng Hinh Nguyệt. Cứ mỗi lần
các học sinh lớp khác đứng ngoài hành lang lén nhìn Diệp Phiên Nhiên qua cánh
cửa sổ thì cô đều nhấc cuốn sách che trước mặt, phiền phức biết bao!
động này vẫn thường khiến
Miêu Khả Ngôn cười chế nhạo. Mười phút nghỉ giữa giờ, cô ta đều bĩu môi khinh
khỉnh nói với Dương Tịch và Trần Thần: “Giả vờ cái gì! Hài, làm bộ làm tịch
hoài!”
“Chứ gì nữa!” Trần Thần
cười cợt nhả, nói: “Bề ngoài nhìn tưởng thục nữ, thực chất còn lẳng lơ hơn cả
cậu !”
“Cậu nói gì hả?” Miêu Khả
Ngôn liền nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn hắn: “Trần Thần, có giỏi thì nói
lại lần nữa đi!”
“Ờ, mình nói sai rồi, cậu
ta không lẳng lơ bằng cậu!” Trần Thần liền đính chính ngay lập tức, kéo theo là
tràng cười nhạo chế giễu.
“Trần Thần, cậu chết đi!”
Miêu Khả Ngôn chẳng thể nào nhẫn nhịn thêm nữa, nhấc cuốn sách trên bàn căm
phẫn ném về phía Trần Thần.
Trần Thần vừa né vừa cầu
cứu Dương Tịch: “Người anh em, cứu mạng đi! Con nhỏ này sao mà hung hăng hơn cả
con nhỏ Cố Nhân nam tính kia nữa!”
Dương Tịch giơ tay đỡ lấy
cuốn sách trên không trung, đó là cuốn sách toán được bọc bìa màu hồng nhạt.
Lật trang sách ra, trang bìa trong viết hai từ “Phiên Phiên”. Phiên Phiên, đây
nhất định là tên ở nhà của Diệp Phiên Nhiên. Cậu định đặt trả sách lại cho cô
thì vô tình trông thấy tại chỗ trống ở trang sách xuất hiện một hàng chữ nhỏ
nhắn thanh tú: “Vỹ, Phiên Phiên thích cậu!”
Giờ học, Diệp Phiên Nhiên
thích viết chữ hay vẽ vời lên trang sách hay tập vở. Có lúc là khuôn mặt cô gái
xinh đẹp, khi thì là những bút tích nguệch ngoạc. Dương Tịch thuận tay lật vài
trang, gần như trang nào cũng có chữ “Vỹ”.
“Diệp Phiên Nhiên đến
rồi!” Thình lình, Trần Thần ác ý la lên.
Dương Tịch hoảng hốt vứt
trả sách trên bàn cô thì phát hiện trên mặt bàn cũng chi chít đầy những hàng
chữ màu mực xanh: Vỹ, Vỹ, Vỹ…
Giờ toán tiếp theo, Dương
Tịch ngẩn ngơ, tâm trí cậu chỉ có hàng chữ: “Vỹ, Phiên Phiên thích cậu!”
Phiên Phiên, cậu thích
cái tên này. Thế nhưng, vì sao người cậu yêu là cậu ta mà không phải là tôi?
Trong giờ toán, cậu là
người ít khi mất tập trung nhất, thầy Lý vẫn như thường, gọi: “Dương Tịch, đề
toán này giải thế nào?”
Dương Tịch bỗng chốc ngơ
ngác, cậu không biết thầy đang giảng cái gì. Trần Thần ngồi cạnh nói nhỏ: “Chọn
B, chọn câu B.” Trần Thần thành tích môn toán cũng tàm tạm. Dương Tịch đành tin
tưởng cậu ta lần này, cậu nói to: “Chọn câu B!”
Lời vừa thốt ra, cả lớp
cười rần rần.
Trong tràng cười pháo nổ
đó, thầy Lý đẩy gọng kính trên sống mũi, chau mày hỏi: “Lớp trưởng, bài tập
phán đoán sao có thể chọn câu B chứ!”
“Ha ha ha…” Các bạn trong
lớp cười lăn lộn.
Diệp Phiên Nhiên nhoẻn
miệng cười mỉm, lén quay đầu lại nhìn cậu.
Chính là ánh mắt ấy,
khiến tất thảy nỗi chán chường trong ngày của Dương Tịch tiêu tan hết.
Tuy cậu bị xấu mặt trước
bao người nhưng đối được nụ cười quan tâm của cô, cũng xứng đáng biết bao. Thế
là, cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Diệp Phiên Nhiên dĩ nhiên
không biết rằng việc làm trò cười cho mọi người của Dương Tịch có liên quan đến
mình. Giờ toán nặng nề nhờ trò cười đó mà dường như trở nên thoải mái hơn.
Trần Thần vẫn không chịu
buông tha Dương Tịch. Đợi cậu ngồi xuống, hắn cười đểu chỉ vào lưng Diệp Phiên
Nhiên: “Lẽ nào cậu thực sự để mắt đến con bé đó rồi sao?!”
“Nói xàm gì thế?!” Dương
Tịch nhún vai, thờ ơ nói.
“Tớ khuyên cậu tốt hơn là
đừng.” Trần Thần nói giọng nghiêm túc: “Người ta và Thẩm Vỹ là một đôi, cậu
đừng có làm kẻ thứ ba chen vào!”
Lời nói của tên bạn thân
bỗng chốc chọc vào điểm yếu của cậu.
Nụ cười trên khóe môi
Dương Tịch tan biến, cậu xoải chân, đôi giày thể thao trắng đạp ngay vào bàn
chân đặt ngay thành ghế. Diệp Phiên Nhiên chao đảo người, quay đầu lại ra ý
phản đối, cậu nhăn mặt nói: “Xin lỗi!”
Diệp Phiêu Nhiên sửng
sốt, kể từ sau ngày đó, hai người họ không nói gì với nhau. Cô càng không thể
ngờ rằng, người con trai cao ngạo đó biết nói lời xin lỗi với cô.
Dương Tịch cũng chẳng
hiểu vì sao mình phải nói lời xin lỗi với cô.
Trước đó, cậu không thể
tha thứ cho Diệp Phiên Nhiên về việc phớt lờ sự tồn tại của cậu. Vậy mà giờ
đây, cậu càng sợ hãi hai chữ “đáng ghét” được viết trong đôi mắt cô.
Từ bao giờ cậu bắt đầu để
mắt quan tâm đến cô. Cậu muốn nhìn xuyên qua hàng lông mi dài để nhìn rõ xét
cho cùng tận trong mắt cô ẩn giấu điều gì. Những lúc đánh cầu, cậu vô thức kiếm
tìm bóng dáng mỏng manh của cô giữa đám đông hò hét bên sân. Những khi vào học,
cậu ngẩn ngơ nhìn chòng chọc sống lưng gầy guộc của cô.
ào giờ văn, những lúc
thầy giáo đọc bài văn mẫu của cô, cậu đều lắng nghe rất chăm chú, thầm tán
dương tài viết văn hay của cô. Nếu sinh ra thời cổ đại, cô nhất định giống như
nữ