
Nhà Dương Tịch tọa lạc
ven sông Thành Bắc, một căn hộ hai tầng mái ngói đỏ được xây dựng theo phong
cách châu Âu, bên ngoài là mảnh đất rất rộng rãi, hoa cỏ cây cối mọc um tùm
quanh sân nhà. Giữa sân là bốn cây trụ đá chống lấy giàn nho leo, từng nhành
dây leo chắc khỏe vươn rộng mãi ra tận trước lầu. Trên nhành cây khô cằn rụng
trụi lá lác đác rơi rớt lại một vài phiến lá nho. Dưới ánh nắng mặt trời mùa
đông ảm đạm, vạn vật đều trở nên vắng lặng đìu hiu.
Dương Tịch nói với Diệp
Phiên Nhiên rằng, căn nhà mái ngó theo phong cách châu Âu nhìn ra sông này là
căn hộ của cựu chiến binh cấp thành phố, trước kia là nơi ở của ông nội cậu. Từ
sau khi ông nội quay về Sơn Đông thì bố cậu mua lại căn này và dọn về
đây ở. Ông nội cậu có một người con trai và hai cô con gái. Hai người cô, một
người sinh sống tại Bắc Kinh, người còn lại thì ở Mỹ. Cô út và cậu út đều là
những nhà ngoại giao công tác tại lãnh sự quán Mỹ. Hiện giờ, sinh sống tại
thành phố D, chỉ có gia đình cậu.
“Trong số ba anh chị em,
bố anh chức vụ thấp nhất, kiếm được ít tiền nhất!” Bàn tay Dương Tịch kéo lấy
bờ vai Diệp Phiên Nhiên, ghé sát tai cô nói: “Mẹ anh còn nói chỉ trông mong anh
sau này có thể thay họ đổi đời!”
Đến tận lúc này Diệp
Phiên Nhiên mới biết, sự cao quý trong thân phận của Dương Tịch cùng tất thảy
sự ngạo nghễ, sự tự tin đến mức không coi ai ra gì của cậu ở đâu mà ra.
“Nói một thôi một hồi,
hóa ra anh là công tử cao quý, những người con gái bình thường như em, quả thực
là mộng trèo cao!” Cô khẽ gạt tay Dương Tịch ra, vờ tỏ vẻ muốn bỏ đi. Mặc dù
niềm vui chiếm đa số nhưng khoảnh khắc này cô thực sự cảm nhận được sự tầm
thường cùng sự tự ti nhỏ bé của mình. Lòng tự tin trước kia khó khăn lắm mới
tạo dựng được giờ lại bị lung lay suýt sụp đổ.
“Em không biết, con em
cán bộ thường thích mẫu con gái bình dân hay sao?” Dương Tịch mỉm cười kéo cô
lại gần: “Huống hồ chúng mình chẳng phải gạo đã nấu thành cơm rồi hay sao, em
có muốn trốn chạy khỏi anh cũng chẳng thể được đâu!”
Đúng vậy, cô chẳng còn
chỗ nào để trốn chạy nữa, tình yêu đã ép cô vào thế tuyệt vọng. Thấp thỏm lo âu
lùi bước thì chi bằng ưỡn cao ngực, dũng cảm đón nhận.
Ông Dương Giang Nam không
có nhà, tiếp đón hai người là mẹ Dương Tịch – Phùng Diệu Hoa, một người phụ nữ
với vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, đường nét khuôn mặt rõ ràng sáng sủa, ánh mắt sắc
nhọn, khác hoàn toàn hình tượng quý bà với gương mặt xinh đẹp quyến rũ thanh
lịch trong trưởng tượng trước đây của Diệp Phiên Nhiên. Bà ăn mặc giản dị, sạch
sẽ, nhanh nhẹn, gương mặt lạnh lùng, dáng vẻ uy nghiêm.
“Mẹ ơi, đây là Phiên
Phiên!” Dương Tịch nói, kéo Diệp Phiên Nhiên lại ngồi bên ghế sofa: “Hôm nay
con dẫn cô ấy đến chúc T bố mẹ!”
Dương Tịch và mẹ cậu
trông rất giống nhau, hệt như từ một khuôn đúc ra. Nhất là nơi đáy mắt thi
thoảng vô tình để lộ vẻ ngạo mạn. Diệp Phiên Nhiên chẳng tài nào tìm thấy sự
cởi mở ở người mẹ này. Bà quan sát cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt lạnh băng
chèn ép đến nghẹn người, như muốn nhìn xuyên thấu con người cô.
“Cháu chào bác!” Diệp
Phiên Nhiên chào bà, khổ sở cúi gằm. Gương mặt Phùng Diệu Hoa ánh lên nụ cười
như không cười, rất nhanh di chuyển ánh mắt sang Dương Tịch, bà nói: “Bố con
vừa ra ngoài rồi, có cuộc họp đột xuất. Buổi trưa ở lại đó ăn cơm luôn, để mẹ
kêu Tiểu Trương chuẩn bị làm vài món.” Tiểu Trương chính là cô gái thôn quê
giúp việc nhà với gương mặt thanh tú.
Diệp Phiên Nhiên đứng dậy
đi theo bà, nói: “Bác đừng khách sáo. Hay là để cháu giúp bác một tay nhé?”
“Cháu biết nấu ăn sao?”
Phùng Diệu Hoa hơi ngạc nhiên quay lại. Cô lắc đầu, đáp giọng thấp thỏm lo âu:
“Cháu biết nhặt rau, rửa rau ạ!”
Khóe miệng Phùng Diệu Hoa
khẽ nhếch nụ cười khó hiểu, bà nói với Dương Tịch: “Tiểu Tịch, tiếp đãi vị
khách của con chu đáo. Muốn ăn gì, trên bàn đều có cả, cứ tự nhiên nhé!”
Đợi mẹ đi rồi, Dương Tịch
chọn quả lê to từ đĩa trái cây rồi nói: “Anh nhớ là em thích nhất ăn lê.” Cậu
lấy dao gọt trái cây, bắt đầu gọt vỏ: “Mẹ anh rất dễ chịu đúng không? Anh đã
nói rồi mà, mẹ chẳng phải con hổ cái, sẽ không ăn thịt em đâu!”
Diệp Phiên Nhiên không
nói gì, sửng sốt nhìn lớp vỏ vàng nhạt dài thườn thượt mãi không đứt đoạn trên
lưỡi dao của cậu.
Đây chính là tài nghệ của
Dương Tịch, cậu gọt vỏ lê vừa mỏng vừa liên tục không bị đứt đoạn. Gọt xong vẫn
giữ nguyên hình dạng của quả lê. Diệp Phiên Nhiên từng trầm trồ tấm tắc khen
ngợi đòi cậu dạy cho mình cách gọt lê nhưng cô xưa nay chưa bao giờ là cô gái
tháo vát nhanh nhẹn, chiếc dao gọt trái cây trên tay cô chẳng khi nào chịu nghe
lời, vỏ trái cây thường bị đứt ra từng đoạn, phần ruột thì nát vụn, đã vậy cô
còn nạo vét rất nhiều ruột quả lê. Vốn dĩ quả lê to mọng, cuối cùng chỉ còn
bằng quả táoDương Tịch thường cười nhạo cô: “Quả lê vào tay em thì nhỏ đi một
nửa, bị ép hết ruột!”
Dương Tịch nghiêng đầu,
chuyên tâm gọt quả lê trong tay, động tác nhanh nhẹn, mau chóng gọt xong quả lê
to, cậu cười híp mắt chìa ra trước mặt cô: “Xem này, anh gọt vỏ không hề bị đứt
đoạn!” Giọ