
g cô nàng hoàn toàn lấn át cả tiếng còi của trọng tài. Diệp Phiên
Nhiên đứng cạnh hò hét cổ vũ đến mức rát cổ bỏng họng, đứt hơi khản tiếng.
Giờ giải lao giữa trận
đấu, Dương Tịch chạy thẳng đến bên Diệp Phiên Nhiên, giật phăng chai nước
khoáng trong tay cô, nói: “Đưa anh uống ngụm với!” Chai nước cô đã uống chỉ còn
lại phân nửa, Diệp Phiên Nhiên vội vàng lôi ra chai khác đưa cho cậu: “Anh uống
chai này đi, chưa mở đâu!” “Không, anh thích uống chai của em cơ!” Dương Tịch
mạnh miệng nói, vẻ mặt giọng nói đều toát lên vẻ bướng bỉnh bất cần, lại còn
hiện chút nét trẻ con trước mặt bao người quen và không quen.
Người ngồi cạnh nhận ra
Diệp Phiên Nhiên, nhoẻn nụ cười ngưỡng mộ, rỉ tai thì thầm với người ngồi cạnh:
“Chàng nam sinh bảnh trai trên sân chính là bạn trai của Diệp Phiên Nhiên đấy!”
Diệp Phiên Nhiên trông
thấy nụ cười đắc ý của Dương Tịch, nhếch m dáng vẻ vô cùng gian xảo, cô biết
rằng cậu cố tình làm vậy, mục đích chính là muốn nói với những nam sinh trong
trường rằng cô là hoa đã có chủ. Tuy cô hơi e thẹn ngượng ngùng, mặt đỏ tận
mang tai nhưng trong lòng chẳng hề oán trách, mà trái lại còn dấy lên cảm giác
sung sướng đến ngọt ngào.
Ăn xong bữa tối, Diệp
Phiên Nhiên dẫn Dương Tịch đi dạo quanh khuôn viên trường. Đây là điều cô mong
muốn từ rất lâu, có thể cùng cậu tay trong tay tựa vai nhau sóng bước dưới ánh
trăng, dù rằng đôi bên chẳng nói lời nào nhưng cảm giác ngọt ngào tận đáy lòng
hệt như đang ăn viên kẹo mật ngọt.
Cô chẳng màng đến ánh mắt
đố kỵ hay ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, cô chỉ cần cảm giác về tình yêu
bé nhỏ, giản đơn mà tĩnh lặng.
Giờ phút này đây, quan hệ giữa hai người là bình đẳng,
không có kẻ ở trên cao, cũng chẳng có người nhỏ bé thấp hèn như hạt cát hạt
bụi.
Tối đến, Diệp Phiên Nhiên
dẫn Dương Tịch đến nhà trọ gần trường cô, sắp xếp ổn thỏa đâu ra đó, cô định ra
về thì Dương Tịch không đành lòng ôm chầm lấy cô, khẽ hôn nhẹ lên thùy tai cô,
nói: “Anh đến rồi mà em còn định về sao?”
Diệp Phiên Nhiên băn
khoăn do dự hồi lâu, lý trí cùng tình cảm tranh đấu dữ đội. Cuối cùng cô quyết
định ở lại. Nỗi lo sợ lần trước nghĩ lại vẫn khiến cô rùng mình. Nhưng giờ phút
này, đối mặt với ánh mắt rực sáng nồng nàn chân thành của Dương Tịch, cô chẳng
thể nào giữ được mình…
Đêm khuya vắng lặng, ánh
trăng mờ tỏ. Diệp Phiên Nhiên tựa người trước cửa sổ, cảm xúc mãnh liệt sau cơn
ân ái dần nguội lạnh trước luồng gió mát lạnh tháng Năm. Dương Tịch khoác áo
cho cô, nói nhỏ bên tai: “Phiên Phiên à, tốt nghiệp đại học bọn mình kết hôn
nhé?”
Diệp Phiên Nhiên sửng
sốt, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc này, cô luôn cảm thấy đó là chuyện rất đỗi
xa vời.
“Em còn chưa nghĩ đến,
tốt nghiệp rồi sẽ đi làm ở đâu nữa!” Cô thều thào nói.
“Chuyện đó phải nghĩ nữa
hay sao? Anh đi đâu thì em đi đó!” Dương Tịch nói với lẽ đương nhiên. Diệp
Phiên Nhiên không dám khẳng định chắc chắn, Dương Tịch tám chín mươi phần trăm
sẽ không quay về thành phố hẻo lánh này, dù gì cậu học ở trường đại học trọng
điểm quốc gia lại là chuyên ngành “hot” hiện nay, chuyện tìm việc làm tại khắp
các thành phố như Thượng Hải, Bắc Kinh, Thâm Quyến chẳng phải là khó khăn gì.
Còn cô học tại trường đại học không danh tiếng, hơn nữa khoa Trung văn là khoa
chẳng có gì vượt trội, muốn đứng chân tại thành phố lớn là chuyện không đơn
giản. Huống hồ, thân là con gái một, bố mẹ mong cô trở về thành phố D hoặc ở
tại tỉnh thành, ít ra cũng gần bên họ đôi chút.
“Dù thế nào đi chăng nữa,
em cũng phải cưới anh, thuyền theo lái, gái theo chồng!”
“Có mà tưởng bở!” Diệp
Phiên Nhiên quay sang véo cậu. Dương Tịch ôm chặt cô vào lòng: “Ngoài anh ra,
em còn có lựa chọn nào nữa chứ?”
Diệp Phiên Nhiên không
biết nên đáp trả thế nào, chỉ biết mỉm cười với cậu. Cô không muốn mất Dương
Tịch nhưng lại không có can đảm gửi gắm tương lai của mình vào cậu.
Tin tức bất ngờ ngày hôm
sau, phía nhà trường nhận được thông báo rằng thành phố S đã phát hiện nghi vấn
dịch bệnh SARS.
Khi đó, dịch bệnh SARS đã
phát tán từ Quảng Đông lan dần sang Bắc Kinh, nhanh chóng trải dài khắp cả
nước. Tin tức truyền hình nhan nhản đưa tin chẩn đoán dịch bệnh SARS tại các
tỉnh thành cùng thống kê số người tử vong. Mặc dù tại địa bàn tỉnh chưa phát
hiện ca nhiễm dịch bệnh nào nhưng người dân trong thành phố bàn tán rằng dịch
bệnh SARS chuyển sắc, tranh nhau ra phố mua vị thuốc bản lam căn, khẩu trang,
đến cả thường ngày chẳng ai hỏi đến thuốc tẩy trùng thì giờ đây cũng được bán
hết sạch.
Một nam sinh thành phố S
theo học Đại học Bắc Kinh, ngày 1 tháng 5 từ Bắc Kinh về nhà, chiều hôm đó cùng
chơi trận bóng rổ với Dương Tịch. Tối đó cậu ta sốt cao không giảm, được chuyển
vào bệnh viện cấp cứu, qua chẩn đoán, các bác sĩ chuyên khoa của tỉnh xác định
nghi ngờ nhiễm dịch bệnh SARS.
Cùng thời gian đó, sinh
viên Đại học N sống trong lo âu hốt hoảng. Lãnh đạo nhà trường cùng giáo viên
lập tức tìm cho ra chàng sinh viên tiếp xúc với Dương Tịch nhằm chuyển đến trạm
y tế, tiến hành công tác theo dõi cách ly.
Dương Tịch v