
y chẳng phải vì muốn tốt cho em sao?”
“Muốn tốt cho em?” Diệp
Phiên Nhiên ngay tình thế cấp bách, nói chẳng lựa lời: “Đừng nói như thể anh
quang minh lỗi lạc, anh chẳng qua chỉ vì muốn thỏa mãn ham muốn dơ bẩn của mình
mà thôi!”
“Đúng vậy, ham muốn của
anh dơ bẩn, chẳng lẽ em không muốn sao?” Dương Tịch nói giọng chế nhạo: “Làm
như anh cưỡng hiếp em vậy!”
Diệp Phiên Nhiên nín thở,
mắt mở to. Cô hoàn toàn ngơ ngác, chẳng thể phản ứng gì, dừng như cô nghe không
hiểu những lời cậu nói.
Bất thình lình trông thấy
sắc mặt đờ đẫn của cô, Dương Tịch mới ý thức được mình đã nói sai, lời nói ra
muốn rút lại cũng chẳng kịp. Diệp Phiên Nhiên nhìn cậu, chậm rãi ngồi xuống
ghế, toàn thân không kìm được cơn run rẩy.
“Dương Tịch, anh không
cưỡng hiếp em, làm em tự đắm mình trong trụy lạc, là em tự rước nhục vào thân…”
Cô nghẹn ngào nói không nên lời, quay mặt đi, bờ vai gầy guộc mong manh khẽ run
rẫy.
“Phiên Phiên, anh không
có ý đó, anh…” Dương Tịch chợt không diễn đạt thành lời, chỉ cảm thấy sốt ruột.
Nhìn cô khóc không thành tiếng, lòng cậu vừa thương xót vừa lo lắng, cậu bước
lại gần ôm lấy cô: “Tha thứ cho anh, anh thực sự không cố ý làm tổn thương em,
anh chẳng qua nóng lòng thôi!”
“Dương Tịch, em biết là
anh đã coi thường em!” Diệp Phiên Nhiên hít một hơi thật sâu, chật vật gạt nước
mắt: “Từ lúc em lên giường cùng anh thì anh đã bắt đầu coi thường em rồi!”
“Không đâu, !” Dương Tịch
cúi người, ôm lấy thân thể co rúm mềm nhũn của cô vào lòng: “Anh yêu em, sao
anh có thể coi thường em chứ?”
Diệp Phiên Nhiên chẳng
thể nói gì nữa, cổ họng cô như nghẹn cứng. Cô nhắm nghiền mắt, những giọt nước
mắt rơi xuống thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng của cậu.
Lời của Dương Tịch như
mũi dao hai lưỡi đâm sâu vào lồng ngực cô. Tuy rằng cô biết cậu không cố ý
nhưng cô vẫn khó có thể nguôi ngoai được.
Cô có thể không để tâm
đến người ta nói gì, làm gì, nhưng Dương Tịch là người cô yêu, ở trước mặt cậu,
cô cao ngạo lại tự ti, chẳng thể chịu đựng được lời nói của cậu dù rằng chỉ là
vô tình.
Tình cảm thời tuổi trẻ,
thuần khiết và trong suốt tựa pha lê nhưng cũng rất mong manh, chỉ cần không
cẩn thận, sẽ để lại vết sẹo trong đôi bên, lâu ngày khó mà lành lặn được. Khi
vết thương chất chứa góp nhặt theo từng năm tháng sẽ dần dần trở thành sự tổn
thương.
Chuyện nghi ngờ mang thai
ngoài ý muốn, kết quả cuối cùng cũng đã có, chẳng qua chỉ là do sợ hãi mà thôi.
Nguyên do là vì Diệp
Phiên Nhiên uống thuốc ngừa thai khẩn cấp, thêm vào đó là đoạn đường đi xe quá
mệt mỏi, cùng với hàng loạt nguyên nhân thay đổi môi trường mà dẫn đến sự rối
loạn tâm sinh lý, gây nên tình trạng rối loạn kinh nguyệt.
Tháng 7 năm 2002 cứ thế
lướt qua kẽ tay mà trôi đ
Vào mùa hạ nóng bức oi ả,
Diệp Phiên Nhiên chào đón sinh nhật lần thứ hai mươi của mình. Tối đó, Dương
Tịch tổ chức sinh nhật cho cô tại quán bar, Trần Thần cũng đến tham dự.
Dương Tịch mua một chiếc
bánh ga tô thật to, trên bề mặt là một trái tim rất lớn. Hai mươi ngọn nến nhỏ
nhắn lay động trong bóng tối, hắt trên gương mặt ửng đỏ của Diệp Phiên Nhiên.
Dương Tịch khẽ khàng hát bài hát mừng sinh nhật bằng chất giọng trầm lắng, Trần
Thần thì giục Diệp Phiên Nhiên cầu nguyện.
Cô ngẩng đầu, liếc mắt
nhìn gương mặt tuấn tú của Dương Tịch qua ánh nến lung linh, người đàn ông
trước mặt cô, người cô muốn chung sống cả cuộc đời này, và rồi cô nhắm mắt lặng
lẽ thầm cầu nguyện: “Xin hãy để chúng tôi ở bên nhau, mãi mãi bên nhau, không
bao giờ rời xa!”
Diệp Phiên Nhiên mở mắt,
Dương Tịch nhìn cô mỉm cười, hàm răng trắng muốt, ánh mắt long lanh trong veo,
xua tan cả vẻ mặt ảm đạm buồn rầu mấy ngày qua, trở lại dáng vẻ hăng hái phấn
khởi như ngày nào. Cô lại được trở về lớp trung học năm nhất, bắt gặp chàng nam
sinh đứng trên bục giảng giới thiệu bản thân, thật khó tin rằng hai người đã có
thể ở bên nhau.
Ba người chia nhau bánh
ga tô. Sau đó Dương Tịch nhào về trước hôn cô, báo hại trên hàng lông mày và
mũi cô dính đầy kem bơ sữa. Ánh nhìn mờ ám đổ dồn từ bốn phía, bộ dạng Diệp
Phiên Nhiên thê thảm vô cùng, cô ra sức đẩy cậu ra. Trần Thần ngồi cạnh chòng
ghẹo cổ vũ.
Tối đó, Trần Thần và
Dương Tịch uống rất nhiều, cốc bia cạn rồi lại đầy, đầy rồi lại cạn. Diệp Phiên
Nhiên khuyên ngăn cũng chẳng được, Trần Thần nhân lúc có mặt Diệp Phiên Nhiên,
hắn bèn hồi tưởng lại kỳ nghỉ Quốc khánh mồng 1 tháng 10 khi Dương Tịch đến Đại
học N.
“Tối đó hơn mười hai giờ
đêm, cậu ta đứng dưới dãy ký túc xá nữ gào thét rát cổ bỏng họng: “Diệp Phiên
Nhiên, cậu ra đây cho tôi!” Hò hét một hồi hai mươi mấy tiếng đến nỗi cổ họng
khan cứng, vẫn hét mãi không ngừng. Cuối cùng đã làm kinh động đến bộ phận bảo
vệ, suýt chút nữa thì tưởng cậu ta là tên khùng, định bắt đi luôn rồi.” Trần
Thần có chút ngà ngà say, hắn ra sức kéo lấy tay Diệp Phiên Nhiên, vừa cười vừa
nói: “Cậu không biết đâu, khi đó, cậu ta chính là kẻ điên rồ, một k tình mà
phát rồ!”
Dương Tịch vừa hớp ngụm
bia, câu nói của Trần Thần làm cậu bị sặc, ho sù sụ: “Tối đó tớ uống nhiều quá,
tiểu