
i, chạy theo chủ nghĩa hưởng thụ điển
hình quá!” Bố Diệp tiếp lời: “Phiên Phiên, nhà mình điều kiện chẳng bì bằng nhà
người khác, con đừng có tâm lý mộng tưởng trèo cao. Học hành thật giỏi ở
trường, sau này ra ngoài xã hội, tìm được việc làm tốt, được vậy là tốt lắm
rồi!”
“Con biết rồi!” Diệp
Phiên Nhiên nói nhỏ. Từ khi bố mẹ đều nghỉ hưu, điều kiện kinh tế gia đình ngày
càng kém, học phí cùng chi phí sinh hoạt đại học của cô là một gánh nặng không
nhỏ với bố mẹ. Ngoài việc mua những thứ đồ nhu yếu phẩm thì Diệp Phiên Nhiên
hoàn toàn không đòi hỏi bố mẹ chi tiền. Quần áo, giày dép của cô đều hốt về từ
những sạp bán vỉa hè, đến cả chi phí đi du lịch lần này cũng do Dương Tịch chi
trả.
Dương Tịch là con trai
độc nhất trong nhà, nghe nói còn là đích tôn ba đời, cậu được người nhà hết sức
cưng chiều. Ông nội đã ngoài tám mươi đức cao vọng trọng thì càng xem cậu như
bảo bối quý giá. Tướng mạo xuất chúng, thành tích học tập xuất sắc, lại không
bị tiêm nhiễm thói hư tật xấu, lười nhác hay chơi bời lêu lổng. Có một đứa cháu
ngoan như vậy, lẽ nào không nâng niu chiều chuộng? Diệp Phiên Nhiên hiểu rằng,
bản thân mình so với hoàn cảnh gia đình Dương Tịch có thể nói là “đũa mốc đòi
chòi mâm son”, theo quan niệm dân gian thì đó là môn không đăng hộ không đối.
Diệp Phiên Nhiên trước
nay chưa từng nghĩ đến chuyện thân phận hai người, nghĩ đơn thuần chỉ cần hai
người yêu nhau thì những việc khác có thể không cần màng đến. Giờ mẹ cô nhắc
đến chuyện tiết kiệm thì cảm giác tự ti mập mờ nhen nhúm trong lòng cô.
“Hạ Phương Phi rủ
con đi xem phim, trưa không về nhà ăn cơm!” Diệp Phiên Nhiên vờ ra vẻ thoải mái
nói.
“Cô bạn này hào phóng
thật đấy, mời đi xem phim rồi mời đi ăn cơm. Lần trước còn rủ cùng đi chơi
nữa!” Mẹ Diệp vô tình ca ngợi khiến Diệp Phiên Nhiên áy náy trong lòng.
Bố mẹ là người gần gũi và
đáng tin cậy nhất của cô. Vậy mà cô giấu bố mẹ hết chuyện này đến chuyện khác.
Nếu như hai người biết chuyện cô lén lút yêu đương lại còn mang thai với bạn
trai, nhất định sẽ tức đến mức ngất ngay tại chỗ.
Bố mẹ yêu quý của con,
xin hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết non nớt của đứa con gái này. Cô thà rằng
làm tổn thương chính mình cũng không muốn để bố mẹ phải buồn bã ưu sầu. Lỗi của
con gây ra, tự con phải giải quyết!
Khi cô đến Vọng Giang
Đình thì Dương Tịch vẫn chưa đến. Diệp Phiên Nhiên ngồi trên ghế đá, nhìn ra
con đường phía ngoài lan can trông thấy một nhóm nữ sinh trung học mặt đồng
phục đạp xe chạy ngang qua, bọn họ nói cười líu ríu, mặt mày vui vẻ phấn khởi,
chẳng rõ đang bàn tán chuyện gì.
Diệp Phiên Nhiên dường
như tìm thấy hình ảnh của mình trước kia. Cô cũng từng trẻ trung sôi nổi, tràn
đầy sức sống thế này, nỗi phiền muộn khi đó nếu không phải là thi cử thì làc hặc
với bạn bè, bằng không thì là bị thầy cô mắng mỏ. Cô lớn hơn họ chẳng bao
nhiêu, gương mặt chưa thoát khỏi vẻ non nớt nhưng tâm hồn đã bị mài mòn, có
phần đổi thay chút đỉnh.
Những năm tháng trong
sáng vô tư, cô chẳng bao giờ có thể trở lại được nữa. Đây chính là sự khác biệt
giữa cuộc sống trung học và đại học.
Ánh mặt trời mùa hạ gay
gắt từ ngoài rọi vào, hắt trên da cô, kèm theo nỗi đau đớn nóng ran cháy bỏng.
Tình yêu, chẳng phải là
điều kỳ lạ nhất đó sao? Vì sao lại khiến cô cảm thấy rầu rĩ khổ sở thế này?
Dương Tịch cũng chẳng
phải chàng trai kim đồng trong mắt các bạn nữ sinh thời trung học nữa. Lớp mạ
vàng khắc trên người cậu đã dần lu mờ. Thực ra, cậu chỉ là chàng trai bình
thường, đứng trước sự trách móc của cô, cậu cũng hoảng hốt, bứt rứt không yên.
Những ngày tháng gần đây, Dương Tịch vô cùng chán chường, lòng can đảm tự tin
trước kia chợt tan biến sạch.
Cô thực sự có thai hay
không, hiện vẫn chưa thể xác định được. Diệp Phiên Nhiên không muốn chuyển nỗi
âu lo của mình sang Dương Tịch nhưng chính lúc này, cậu là đối tượng duy nhất
mà cô có thể trút giận.
Lúc Dương Tịch đến, gương
mặt chẳng hề có nụ cười, hàng lông mày đè nặng trên hai con mắt, sắc mặt sa
sầm.
“Anh hỏi Trần Thần rồi,
cậu ấy bảo tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra!” Cậu ngồi xuống chiếc ghế đá.
“Anh nói vời Trần Thần
hả?” Diệp Phiên Nhiên trân trân nhìn cậu vẻ khó tin. Dương Tịch còn nói cả
chuyện này với Trần Thần, sau này trước mặt Trần Thần cô còn mặt mũi nào nữa.
“Sao em lại sợ cậu ta
biết?” Dương Tịch chau mày khó hiểu. “Cậu ta là anh em tốt nhất của anh, chuyện
này chẳng có gì phải giấu giếm cả. Bố cậu ấy làm trong bệnh viện, có thể giúp
đỡ được…”
“Chẳng lẽ cả anh cũng nói
với cả bố cậu ấy luôn à?” Máu người cô bỗng chốc xộc lên tận não. Cô hệt như
túi pháo sắp được châm ngòi, nhảy dựng trên ghế đá: “Dương Tịch, anh nhất định
phải loan tin cho mọi người biết mới hài lòng hay sao? Em là con gái, việc này
mà đồn ra ngoài… Anh ích kỷ quá, chuyện gì cũng chỉ biết nghĩ đến mình, chưa
bao giờ anh nghĩ cho em cả! Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy!”
Dương Tịch cũng rất sốt
ruột, lời chỉ trích của Diệp Phiên Nhiên khiến cậu không nhịn nổi: “Trước đây
anh thế nào, bây giờ thế nào? Anh làm vậ