
ra, đến bước này, không phải tự mình có thể
quyết được nữa rồi. Nếu không phải sợ liên luỵ đến sư phó, tôi đã rời đi với sư phó rồi. Hiện giờ, không có cách nào khác, “Thiếu gia, không
phải tôi không đáp ứng, mà là có mấy câu muốn nói.”
Nghe thấy tôi nói đáp ứng, hắn nới lỏng cánh tay đang giữ thắt lưng ra, nhưng vẫn ôm eo, “Ngươi muốn nói gì, nói đi.”
Tôi đẩy hắn ngồi xuống ghế, sau đó quỳ xuống trước mặt hắn, “Thiếu
gia, bất kể tôi nói gì, cầu xin thiếu gia đừng tức giận với tôi.”
“Không tức giận”, nghe thấy tôi đáp ứng, khuôn mặt đã rất vui mừng,
hiện giờ lộ hết ra trên mặt. Chân tình sao? Đại khái có một phần là chân tình, còn lại chín phần là…
Tôi suy nghĩ từ ngữ cho cẩn thận rồi nói hết ra, sau đó hắn ngây người, “Nàng là nữ nhân? Thế nào không nói cho ta biết?”
“Người bán tôi nói nếu tôi dám nói ra, sẽ bị đánh gãy chân đuổi ra khỏi phủ, cho nên tôi không dám.”
“Nói hưu nói vượn, có ta ở đây ai dám đánh nàng. Hoá ra nàng là nữ
nhân, khó trách, làn da trắng như vậy, giọng nói trong trẻo như thế,
trước giờ còn không ngắm nữ nhân. Ta phải nghĩ ra sớm chứ”, thiếu gia
lầm bầm lầu bầu.
Tôi cẩn thận quan sát ánh mắt hắn, tùy thời điều chỉnh giọng nói, “Thiếu gia… Không tức giận tôi sao?”
“Tức giận gì chứ”, thiếu gia cười nâng tôi đứng dậy kéo vào trong
ngực hắn, “Nàng là nữ nhân thì càng tốt”, nói xong đưa mặt gần sát lại.
Tôi đưa tay ngăn môi hắn lại, “Thiếu gia nghĩ tôi là nam nhân thì
không tính, hiện giờ biết rõ tôi là nữ nhân, còn định để tôi không danh
phận, không rõ ràng sao?”
“Nhưng mà… Ta đã thành thân rồi, nàng cũng biết mà.”
“Tôi biết”, tôi cúi đầu thấp xuống, “Tôi thân phận hèn mọn, không dám vọng tưởng. Nhưng mà chí ít thiếu gia cũng bẩm báo lão gia phu nhân một tiếng, phận thiếp cũng không được sao? Vừa rồi thiếu gia còn nói có
tình cảm với tôi khác với những nữ nhân khác, hiện giờ…”
Hắn trầm tư một lát, dường như đã quyết định, “Được rồi, theo ý nàng. Trước tiên ta đi bẩm báo cha mẹ, để nàng ra mắt, sau đó chúng ta vào
động phòng. Nhưng mà, trước tiên để ta hôn một cái đã.”
Tôi đỏ mặt (thật ra là kinh tởm), gật đầu. Sau đó hắn hôn một cái lên mặt tôi, rồi buông ra. May là có sự tự chủ.
“Hiện tại ta lập tức đi nói với cha mẹ.”
“Đợi một chút”, tôi giữ chặt hắn, “Lão gia phu nhân có tức giận vì tôi đã lừa bọn họ, sau đó đuổi tôi đi không?”
“Không đâu, nàng yên tâm, chuyện gì mẹ cũng đều nghe ta”, hắn cười để mặt gần sát lại, lại hôn tôi một lần nữa, chạy đi nhanh như gió. Chỉ
chốc lát sau, hắn lại như gió chạy về, vui vẻ nói: “Cha mẹ đều đáp ứng
rồi, nhưng mà bọn họ muốn nàng qua đó để họ nhìn kỹ.”
Được thôi, thân bất do kỷ. Hiện giờ cũng đành như thế, chí ít thiếu niên này còn có tình nghĩa bằng hữu với tôi.
Tôi gật đầu, đi theo hắn.
Hắn kéo tôi ngừng lại, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, “Như vậy
không được, nàng thay y phục nữ nhân đi, mặc đẹp một chút, rồi hẵng đi
gặp cha mẹ.”
Tôi không nhịn được cười một tiếng, thiếu niên này tuy quần áo lụa là vô lại, nhưng thỉnh thoảng cũng rất đáng yêu. Hiện giờ tôi xác định,
mình cũng có chút cảm tình với hắn, nên cũng thấy lo lắng rằng cha mẹ
hắn sẽ không thích tôi.
Nghe lời hắn đổi trang phục, nha hoàn giúp tôi búi tóc, sau đó nàng ấy ngẩn người.
Thiếu gia là người thứ hai ngây người, lôi kéo tay tôi, nói chuyện
với tôi nhẹ nhàng hơn so với lúc tôi còn mặc quần áo nam, “Nàng thật
đẹp.”
Tôi cúi đầu không nói, bởi vì những người xung quanh tôi quen nhìn
thấy tôi biến thành nữ nhân, đều sợ ngây người. Tôi không biết phải giải thích thế nào, cho nên cúi đầu không nói chuyện.
Thiếu gia thấy người xung quanh cứ nhìn nhìn, trầm mặt xuống, khiển
trách bọn họ rời đi, sau đó lôi kéo tôi chậm rãi đi tới phòng khách.
Mọi chuyện phát sinh biến hóa bắt đầu từ đây, sau khi lão gia gặp tôi…
“Con vẫn chưa ngủ cùng nàng ta đấy chứ?”, lão gia hỏi thiếu gia.
“Chưa “, thiếu gia lắc đầu, “Muốn nạp nàng làm thiếp, đương nhiên phải trưng cầu ý kiến cha mẹ trước tiên.”
Lời nói của thiếu gia làm phu nhân thư thái mỉm cười, lão gia lại
nói: “Rất tốt, vậy con không nạp nàng ta làm thiếp, ta cho con đi ra
ngoài mua một tuyệt sắc mỹ nhân về.”
Nghe xong lão gia nói xong, phu nhân mặt trầm xuống, thiếu gia mặt đen sì, mặt tôi xanh mét.
“Nữ nhân của Liên nhi ông cũng muốn cướp?”, phu nhân trước giờ không
quản trượng phu trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài giận dữ hét lên.
“Không phải, ta muốn nhận nàng ấy làm nghĩa nữ, tương lai tiến cung”, lão gia nói không nhanh không chậm, lại chân thật đáng tin.
Tôi run run, mọi chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi tay tôi. Muội muội lão gia ở trong cung hai năm qua đã sinh hạ được hai nữ nhi, thăng phẩm cấp thành quý phi, nghe nói rất được Hoàng đế sủng ái. Lão gia vì sao muốn
đưa thêm người vào cung?
“Cái gì?”, phu nhân ngẩn ngơ, “Trong cung không phải có quý phi nương nương rồi sao?”
Lão gia trừng mắt nhìn bà, “Ý nghĩ đàn bà, chuyện này cứ quyết định
như vậy”, quay sang nhìn tôi mỉm cười nói, “Con sau này sẽ là nữ nhi của ta, là một tiểu thư.”
Tôi mờ mịt liếc mắt nhìn thiếu gia, hắn thấy tôi nh