
nào.
Có một lần nàng ta nói chuyện với tôi, nói: “Hoàng thượng không phải
quên mất sự tồn tại của ngươi, mà người cố ý không tới chỗ ngươi.”
Vì thế tôi đã hiểu nguyên nhân nàng vẫn kiên nhẫn đối tốt với tôi. Cố quý phi tất nhiên sẽ nhắc nhở tới sự tồn tại của tôi trước mặt Hoàng
đế, nếu không tính toán của Cố gia bọn họ sẽ thành công cốc. Nhưng mà
Hoàng đế vẫn tiếp tục hờ hững, không biến tôi thành cung nữ, đúng là
thái độ kỳ quái. Mà kỳ quái này, có lẽ là bọn họ đang chờ thời cơ.
Thời cơ bọn họ đợi rốt cuộc cũng đến, hôm nay Hoàng thượng xuất cung, hơn nữa còn muốn mang tôi tới hôn lễ của Thái Phó Lý Tuấn. Lý Tuấn
trước mắt là tâm phúc của Hoàng thượng, cũng là công thần trợ giúp Hoàng thượng loại trừ ngoại thích. Trước đây Cố lão gia rất hay nói chuyện
chính sự triều đình với tôi, thường xuyên nhắc tới cái tên này, hắn xuất thân bình dân, niên thiếu anh tuấn (còn trẻ), bác học đa tài, nhưng vị
hôn thê thanh mai trúc mã của hắn là một thôn phụ, hơn nữa còn là thôn
phụ chanh chua. Trước đây có một lần Lý Tuấn đại nhân tới thanh lâu nghe đàn hát, cô ta đã cầm dao thái thịt đuổi theo hắn chạy vòng quanh sân
tới nửa canh giờ. Lý Tuấn đại nhân không sợ thiên quân vạn mã, mà hình
như cực kỳ sợ vị hôn thê cùng hắn lớn lên này, chuyện này luôn bị Hoàng
đế cùng các chư thần đem ra nói chuyện phiếm, hiện giờ bọn họ đã thành
hôn.
Sau đó trong hôn lễ, Hoàng đế nói: “Vì ăn mừng tân hôn của ái khanh,
ta đặc biệt mang đến một lễ vật, chính là vị cô nương Cố Tích này.”
… Lạnh ngắt.
Tôi sắc mặt bình tĩnh suy tư, ở trong hoàng cung đối mặt với Hoàng đế cổ quái cùng phi tử ghen tị nguy hiểm hơn, hay là ở Lý phủ đối mặt với
đàn bà chanh chua hung hãn nguy hiểm hơn? Đều là làm tiểu lão bà, hình
như vế sau tốt hơn vế trước, dù sao cũng không phải tốn trí lực cùng
tính kế, nếu là đánh nhau ước chừng tôi sẽ không thua nàng ta. Hơn nữa
việc này cũng làm Cố phủ không cách nào lợi dụng tôi nữa, biến đổi này,
tôi cũng được tự do hơn một ít. Nói không chừng Lý Tuấn đại nhân có thể e ngại thê tử mà bỏ tôi, đây là kết cục tốt nhất.
Các tân khách khác lặng ngắt bởi vì Hoàng đế thật không hợp thời, ai
lại trong hôn lễ người ta tặng tiểu thiếp. Niên thiếu anh tuấn Lý Tuấn
đại nhân nhất định là đã đắc tội với Hoàng đế, tôi nghĩ chắc chắn không
chỉ mình tôi nghĩ thế.
Các quan khách đều nhìn Thái Úy, sắc mặt hắn đã biến thành màu đen. Có vẻ không ngờ Hoàng đế sẽ tặng tôi.
“Hoàng thượng, thứ lỗi vi thần không thể…”
Lý đại nhân vừa mới mở miệng, đã bị Hoàng thượng ngắt lời, “Ái khanh
định chống lại ý chỉ sao? Kháng chỉ là tội chết, Lý ái khanh cần phải
nghĩ kỹ.”
Lý đại nhân vừa muốn nói, đã bị phu nhân hắn giữ chặt tay lại. Vị phu nhân nổi tiếng này đĩnh đạc tự mình kéo khăn voan đỏ xuống, cúi người
thi lễ với Hoàng thượng, mỉm cười nói: “Tạ ơn Hoàng thượng, lễ này thần
phụ nhận.”
Tất cả mọi người đều bất ngờ, bao gồm cả tôi, tôi cũng không nhịn
được ngẩng đầu lên nhìn nàng ta. Nàng ta không phải là một người đàn bà
chanh chua cao lớn vạm vỡ giống như lời đồn đãi, ngược lại bộ dáng xinh
xắn lanh lợi, màu da không trắng bệch, mà rất khoẻ khoắn, bộ dáng thon
gầy xinh đẹp mạnh mẽ.
Hoàng đế cũng bất ngờ, “Ta đưa nàng ấy tới không phải làm nha hoàn cho các ngươi.”
“Dạ, thần phụ hiểu rõ.” @
“Các ngươi cũng không được tặng nàng ấy cho người ngoài.”
“Đương nhiên, Hoàng thượng ban người cho thần phụ làm sao dám tặng cho người ngoài.”
“Được”, Hoàng đế cười, “Cứ quyết định vậy đi. Cố Tích”, hắn nhìn tôi, trong mắt loé lên một tia đùa dai, “Vậy ngươi đi đi.”
Hắn làm thế vì Lý đại nhân, hay là vì tôi?
“Dạ”, tôi hành lễ, đứng bên cạnh Lý phu nhân.
Thấy tôi bình tĩnh như thế, trong mắt Hoàng đế hiện lên một tia kinh ngạc, rồi nhanh chóng biến mất.
Lý phu nhân cầm tay tôi, cười nói: “Cố cô nương, về sau chúng ta
chính là người một nhà “, nàng đặt tay tôi vào tay một người mập mạp bên cạnh, “Ca ca, ca tới đây, ca khổ cực ghép muội với Lý Tuấn, đến giờ vẫn chưa thành thân, sau này nàng ấy chính là phu nhân của ca”, nói xong
đẩy tôi sang, tôi đụng phải ngực của tên mập mạp.
Mập mạp chân tay luống cuống ôm lấy tôi, bộ dáng thô lỗ, hai tròng
mắt chớp chớp nhìn chằm chằm tôi, không thể tin được nói: “Cô nương xinh đẹp này là phu nhân của ta?”
Hoàng đế ngây người, “Ta đã nói không được tặng nàng ấy cho người ngoài…”
“Hoàng thượng, thần phụ đã nói sẽ không tặng nàng ấy cho người ngoài, ca ca của thần phụ sao lại là người ngoài?”
Nữ nhân này tuyệt đối là ma nữ, sắc mặt Hoàng đế xanh mét bộ dáng rất thú vị, mặc dù bị làm hàng hoá đẩy tới đẩy lui nhưng vẫn không nhịn
được bật cười. Hoàng đế thấy tôi cười lại ngẩn ngơ, trong ánh mắt rõ
ràng có sự chán nản. Ha ha, hắn không đấu nổi một nữ nhân sao?
“Sao vậy, Hoàng thượng muốn đổi ý sao?”, Lý phu nhân cười khanh khách.
“Hừ”, Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, nhìn tôi nói: “Cố Tích… Ngươi còn yêu cầu gì không?”
Yêu cầu? Tôi quay đầu nhìn tên mập mạp đang ngơ ngác nhìn tôi suýt
chút nữa chảy nước miếng, vén áo thi lễ với Hoàng thượng, thản nhiên
nói: “Sấm chớp gió