Old school Swatch Watches
Cố Tích

Cố Tích

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321831

Bình chọn: 8.5.00/10/183 lượt.

ghĩa thân

nhân thiếu gia với ta. Chỉ là không ngờ… Đều là Tiểu Tích vô dụng.”

“Chuyện này sao lại là lỗi của nàng?”, hắn kích động, “Quý phi nương

nương đã nói với cha ta, Hoàng thượng vốn chỉ nghĩ dùng nàng trêu đùa

một chút Lý Tuấn cùng người đàn bà chanh chua nhà họ, còn nói quyết định lúc về sẽ phong phi cho nàng. Không ngờ người đàn bà chanh chua ngoài

chợ thủ đoạn lợi hại, bây giờ lời đã nói ra cũng chẳng thu về được,

Hoàng thượng cũng rất chán nản.”

Hừ hừ, mấy lời này chắc là Hoàng thượng coi như lời giải thích cùng

an ủi Cố phủ đây mà, đem nữ nhi của Cố phủ, cho dù là dưỡng nữ, lại tùy

tiện tặng người khác, cho dù là Hoàng đế làm như vậy cũng không thoả

đáng. Hoàng đế nói mấy lời này một phân tin cậy cũng chẳng có.

Ta thở dài, miễn cưỡng cười nói: “Thiếu gia cũng thành thân rồi, ta

lúc trong cung đã nghe quý phi nương nương nói. Chỉ là lúc đó không tiện tới chúc mừng, nhờ quý phi nương nương đưa cho thiếu gia hỉ bào mặc có

vừa người không?” (hỉ bào: quần áo cưới của nam)

“Uh, vừa người”, thiếu gia ôn nhu nhìn ta, hốc mắt có chút đỏ lên.

“Thiếu phu nhân đối đãi với ngươi tốt không? Là người ôn nhu chứ?”

“Nàng hoàn hảo… Chỉ thích thoảng thích ăn dấm chua thôi.”

Ta cười nói: “Là vì hồng nhan tri kỷ của thiếu gia nhiều quá đi,

trước kia ta cũng chẳng biết thiếu gia phóng túng mấy lần nữa kìa.”

Hắn lúng túng sờ sờ mũi, cũng nở nụ cười, “Kỳ thật, ta đối với nàng… Nàng cũng biết đấy… Bây giờ vẫn chẳng thay đổi…”

Ta nhẹ nhàng nói, “Thiếu gia, ta… hiểu rõ… chỉ là, tuy rằng người đó

là thôn phu, nhưng dù sao cũng là Hoàng thượng tứ hôn, không phải đùa

giỡn…”

Hắn nản lòng thở dài, lại hàn huyên với ta mấy câu, đứng dậy rời đi.

Vài năm không gặp, hắn đã trưởng thành, hắn trước giờ không hề ngu ngốc, chỉ là không dùng tới đầu óc nhiều. Cho nên hắn đối với ta, rốt cuộc có mấy phần chân ý, ta vẫn không xác định được. Dù sao đã lâu như vậy

không gặp mặt, ta đã trưởng thành, ai nói hắn không trưởng thành chứ, có lẽ hắn cũng học được cách đóng kịch, không biết chừng.

Ngày hoàng đạo, ta từ Cố phủ xuất giá, hôn lễ vốn mộc mạc nhưng vì

Hoàng đế tham dự, nên lại thành cực kỳ hoa lệ. Không chỉ có bách quan

tới dự, Hoàng thượng cũng tặng cho ta lễ vật xuất giá.

Sau khi kết thúc lễ thành hôn, ta phải trở lại tân phòng chờ đợi, Cố

Thái Úy bỗng nhiên nói: “Nữ nhi a, chuyện chung thân đại sự này của con

là do Hoàng thượng toàn lực thúc đẩy, con phải kính Hoàng thượng một lý

rượu.”

Ta thầm cắn răng, Cố gia vẫn còn chưa buông tha cho ta sao, còn muốn để ta câu dẫn Hoàng đế?

Việc này cơ bản không hợp với nghi lễ, nhưng mà Hoàng đế lại tiếp lời nói: “Cố ái khanh nói thật đúng.”

Trương Lai đi tới nhấc khăn voan đỏ lên, khách quan trong phòng đều

hấp một ngụm khí lạnh, hôm nay là Cố phu nhân giúp ta trang điểm, nhìn

gương đồng không rõ, nên cũng chẳng biết đã trang điểm thành cái dạng

gì. Ta biết rõ dung mạo của mình cũng xem như là xinh đẹp, lại không rõ

bọn họ hẳn đã từng trải lại giật mình cái gì.

Tự mình rót một ly rượu, còn cách khăn đưa cho Hoàng đế, lúc hắn tiếp rượu, còn cố ý vuốt vuốt ngón tay ta. Ta trong nháy mắt phẫn nộ dâng

lên cao, đã làm gương mặt đỏ bừng, tóm lại thấy phản ứng của ta Hoàng đế vừa lòng cười, một ngụm uống cạn rượu. Ta ôn nhu hành lễ cáo từ, xoay

người cuối cùng nhịn không được nghiến răng nghiến lợi thầm mắng, cẩu

hoàng đế này đúng là không có lòng tự trọng.

Trở lại tân phòng, Lý phu nhân đem một chén cháo nóng tới, cười nói:

“Nhanh ăn đi, hôm ta thành thân đói bụng lắm, ngươi cũng thế chứ?”

Ta gật gật đầu, cười nói: “Đa tạ muội muội “, nói xong cũng không

khách khí bắt đầu ăn. Ta lễ nghi dùng cơm luôn luôn hoàn mỹ, mà vẫn

không hề ảnh hưởng tới lượng cơm ăn vào. Bởi vì ta trước giờ không hề

ngừng luyện võ, cho nên ta lượng cơm ta ăn so với nữ nhân bình thường

thì nhiều hơn. Sau khi ăn xong, ta lại mở miệng hỏi: “Còn nữa không? Mới có một chén, ta vẫn chưa ăn no.”

Lý phu nhân bật cười, “Không ngờ tân tẩu tử (chị dâu) của ta lại là người hào sảng như vậy, ngươi chờ, ta sai người bưng đến.”

Ta cười, gật gật đầu. Chờ nàng đi, ta mới ngừng cười, ta sớm đã biết

nàng là người như vậy, mới dùng phương pháp đấy cùng nàng chung sống.

Tùy thời tùy chỗ quan sát sắc mặt, sau đó chuyển biến tính cách của

mình, đã trở thành một phần tính cách của ta, ta chính là vì sinh tồn mà làm vậy. Người nhà này nhìn qua không tôig, về sau nói không chừng ta

sẽ chân chính coi bọn họ là thân nhân. Nhưng bây giờ nói lời này hình

như vẫn hơi sớm, tính cách chân chính của bọn họ ta còn phải quan sát

dài dài.

Buổi tối Lý phu nhân cười hì hì lui ra ngoài, Trương Lai người nồng

nặc rượu tiến vào, có lẽ bởi vì uống rượu, hắn không câu nệ như lần

trước nữa, mở miệng nói: “Nương tử, ta tới đây.”

Ta bật cười, xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, “Chàng vẫn nên gọi ta là Tiểu Khê đi, chữ Khê trong Khê thuỷ (dòng suối nhỏ). Tướng công.”

Nghe thấy ta gọi hắn là tướng công, trên mặt không thể dấu nổi sự vui sướng, “Được, ta từ nay về sau gọi nàng là Tiểu Khê. Chúng ta… cũng nên đi ngủ