
ất nhiều sách để xem, còn có nhiều vị lão sư dạy
tôi học nghệ. Thiếu gia không thể tới, lão gia cùng phu nhân cơ bản cũng không xuất hiện, cho nên tôi không cần suốt ngày phải nhìn sắc mặt
người khác để hành động, cẩn thận dè dặt. Hơn nữa thời gian tôi bị gả
làm thiếp cho người ta vẫn còn dài, việc này đối với tôi mà nói thì đúng là nhân đạo, dù sao mười bốn tuổi cũng chỉ là thiếu nữ vị thành niên,
mười sáu mười bảy tuổi miễn cưỡng mới có thể chấp nhận được. Tôi ở lại
Cúc Viện này, mỗi ngày đều được tự do tự tại tâm tình thoải mái, tuy
rằng không tự do, nhưng không ai có thể trói buộc tâm tư tôi.
Cứ như vậy qua ba năm, ba năm này triều đình phát sinh rất nhiều sự
kiện lớn, Hoàng thượng trước sau loại trừ ngoại thích của Hoàng thái hậu cùng Hoàng hậu. Cố quý phi thay Hoàng hậu nắm giữ hậu cung, lão gia
cũng thăng cấp giữ vị trí quan trọng trong triều đình. Lúc này Cố gia
mới thực sự trở thành gia tộc có tài lực. Nhưng mà Hoàng thượng không
phế hậu, Cố quý phi không được thăng lên làm Hoàng hậu, lão gia cũng
không đạt được chức vị thừa tướng ông mong muốn, cho nên bọn họ vẫn cố
gắng gây sức ép, không ngừng làm mấy trò mờ ám.
Tôi lặng lẽ nhìn mọi việc, chứng kiến Hoàng đế loại trừ tất cả ngoại
thích, bây giờ còn phải phòng ngừa loạn chính bên ngoài. Lão gia cùng Cố quý phi đang ở trong cuộc nên không nhận ra, tôi nghĩ tâm nguyện của
bọn họ ước chừng là không thực hiện được rồi.
Mà việc này đối với tôi mà nói cũng không phải là chuyện tốt, lão gia hiện tại đang cầu Hoàng thượng, Cố quý phi từ bên trong tác động, có lẽ rất nhanh ông ta sẽ tống tôi vào cung.
Tệ hơn chính là, hiện tại Hoàng đế bề ngoài có vẻ rất thích lão gia,
đại khái bởi vì lão gia tham tài, háo sắc, không có bản lãnh gì lớn,
không uy hiếp tới hắn. Vì thế nếu lão gia làm Thừa tướng, Cố quý phi làm đương triều Hoàng hậu, thì Hoàng đế sao có thể tiếp tục thích lão gia
nữa. Nên tôi trở thành vật hy sinh bị tống vào cung như một lễ vật. Tôi
chỉ có thể trơ mắt nhìn, bất lực. Cho nên tôi bình tĩnh trải qua mấy
ngày an nhàn cuối cùng. Tôi dần tiến vào cảnh giới không quan tâm đến
chuyện triều đình.
Quả nhiên, ngày này đã đến. Lão gia sai người làm cho tôi một bộ y
phục váy áo rực rỡ mê người, mặc trang phục xong xuôi, thì trực tiếp
mang tôi đến thư phòng dùng để tiếp kiến đại thần của Hoàng đế. Đúng, là trực tiếp đến thư phòng, không phải tuyển tú nữ, không phải thông quá
con đường của Cố quý phi, mà là trực tiếp tới chỗ Hoàng đế thảo luận
chính sự.
Đây chính là đặc điểm của lão gia, ông xuất thân đường phố, chuyên
làm mấy chuyện không theo quy củ. Trước đó Hoàng đế hình như là thích
điểm này của hắn, chỉ không biết lần này còn có tác dụng nữa không.
Trong thư phòng, sau khi dập đầu, tôi hạ mí mắt quỳ thẳng người.
Hoàng thượng ngồi phía trên, khóe miệng nhếch lên một ý cười không hiểu
nổi, tràn ngập hứng thú đánh giá tôi. Tôi cũng chẳng biết sau khi hắn
nhìn thấy tôi, trong mắt có sự kinh diễm như những người khác hay không, cho dù có, chắc cũng chỉ trong nháy mắt. Dù sao hắn cũng anh tuấn tuyệt đỉnh, chỉ có nụ cười kia lại tràn đầy tà khí.
“Thế nào, Thái Úy đại nhân của ta, hôm nay sao lại dẫn theo mỹ nhân
tới vậy?”, Hoàng thượng nói chuyện mang theo giọng điệu trêu chọc.
“Hoàng thượng, đây là tiểu nữ Cố Tích…”, nói xong lão gia cười hắc
hắc, ý cười ước chừng là đang nói: chúng ta đều là nam nhân, không cần
phải nói rõ ràng ra làm gì.
Hoàng thượng cười, “Cố Thái Úy đúng là trung thần của trẫm, trẫm cũng được an ủi trong lòng.”
Từ nay, tôi được đưa vào một cái lồng sắt khác, tên gọi là Hoàng
cung. Có lẽ trước đó lão gia đã nói với Cố quý phi, nên nàng đối đãi với tôi không tồi, thường xuyên ban rượu và đồ ăn cùng với mấy đồ trang
điểm, cũng thường xuyên kêu tôi tới nói chuyện phiếm. Trừ những lần đó,
hầu như tôi không rời khỏi viện, cứ ở bên trong đọc sách đánh đàn, cuộc
sống y như trước đây.
Cố quý phi nắm giữ thực quyền hậu cung không phải là giả, tôi là
người của nàng ta, tất nhiên không tới gây khó dễ. Chỉ có điều Hoàng đế
cũng chưa hề tới tìm tôi, tuy rằng chỗ tôi ở rất gần Hoàng đế chỉ sau
mỗi Cố quý phi, tôi mặc y phục đẹp nhất, ăn đồ ăn cao cấp nhất, nhưng
chẳng có bất kỳ danh phận gì, ngay cả cung nữ cũng chẳng bằng. Thậm chí
cũng không phải khách của Cố quý phi, bởi vì tôi vì Hoàng đế mà tiến
cung.
Trong Hoàng cung tràn ngập lời đồn đãi linh tinh, các nàng ấy lúc nào cũng nghị luận nhao nhao về tôi, thầm cười nhạo Hoàng đế đã quên lãng
sự tồn tại của tôi. Tôi vẫn ngày qua ngày như trước, ngoại trừ chỗ Cố
quý phi, thì không tới những nơi khác. Mỗi ngày không vẽ tranh, thì đánh đàn, đọc sách, bởi vì trong viện có một ao cá, tôi chậm rãi thêm một
hoạt động nữa, câu cá, sau đó tự nướng cá ăn.
Cứ như vậy ở trong Hoàng cung một năm, Cố quý phi vẫn là người có
lòng dạ, thái độ của nàng đối với tôi vẫn thuỷ chung như nhất (như cũ),
cho dù một năm này chẳng có tác dụng gì đối với Cố gia. Nhờ có nàng ta,
cuộc sống của tôi trong Hoàng cung rất thư thái. Chỉ không rõ hai ba năm tới sẽ như thế