
ngã ngửa ra đất, mắt trợn trừng ôm cái cổ không ngừng trào máu, muốn lên tiếng kêu cứu lại phát hiện bản thân chỉ có thể phát ra tiếng thở hổn hển.Vô tuyến nơi thắt lưng chúng không ngừng phát ra tiếng tra hỏi “Tình hình con tin trong phòng thế nào?”Đầu ngón tay Lâm Phàm mấp máy, thu hồi chim trả, tước vũ khí bọn chúng tiện tay quăng cho Lâm Lỗi, gằn giọng “Đi!”Vừa đi ra hành lang liền đối mặt với một tiểu đội vũ trang xông tới. Hóa ra hai gã xui xẻo kia chỉ đi xung phong, ai ngờ lại đi chầu Diêm vương.Không chần chừ lấy một giây, Lâm Phàm tung chân đá Lâm Lỗi mới thò đầu ra trở về phòng, súng máy trong tay tức tốc nã đạn. Không ít viên đạn sượt qua da cô rướm máu.Vô tuyến trên xác chết trong phòng lại bắt đầu rống lên “Phòng con tin xảy ra đấu súng, phong tỏa lối ra vào tòa nhà!”Lâm Lỗi nghĩ nghĩ, lấy vô tuyến xuống đeo lên người mình, tiếng súng bên ngoài càng lúc càng nhỏ khiến hắn lo lắng không thôi.Lâm Phàm mà có bất trắc gì Tần Vịnh không giết hắn mới lạ?Liếc mắt thấy lựu đạn ở eo xác chết, hắn ở trong phòng rống lên với Lâm Phàm đang không ngừng xả súng che chắn bên ngoài “Lâm Phàm! Đây là cái gì?!”Lâm Phàm quay người né cơn mưa đạn điên cuồng sau lưng, phân thần nhìn vật trong tay Lâm Lỗi, mừng rỡ.“Lựu đạn khói! Ném!”Có lẽ là tiếng quát của Lâm Phàm quá chấn động đi, Lâm Lỗi vội vàng chụp lấy một trái ném ra hành lang.Đối phương gào lên “Cẩn thận mìn!” Tên nào tên nấy ngồi sụp xuống.Song trái “mìn” kia lăn vài vòng trên đất rồi nằm thẳng cẳng, không kêu tiếng nào.“Shit! Cái đồ này còn bị câm hả?” Lâm Lỗi chờ nửa ngày không nghe động tĩnh, lại không dám vươn cổ ra nhìn.Lâm Phàm đứng sau cửa mặt mày vặn vẹo dữ tợn “Mẹ nó, không rút chốt an toàn!”Lâm Lỗi ngớ người, mặt nhuộm một màu đỏ rực, vội vàng lượm quả còn lại.“Lần này cô tới đi.” Hắn dè dặt đi tới cạnh cửa đưa cho Lâm Phàm.Đám người bên ngoài chờ tiếng đạn nổ hủy diệt như dự tính mà không thấy, lấy làm lạ ngẩng đầu nhìn trái “mìn” kia, chốt an toàn còn bình thản nằm ở đó song không tên nào dám hành động bất cẩn.Bởi vì trong suy nghĩ của chúng, chỉ có đồ ngu mới làm ra chuyện như vậy.Đương khi mọi người do dự không biết có nên xông lên không, lại một quả “mìn” từ trong phòng bay ra, rớt xuống tạo thành hình cánh cung tuyệt đẹp, kế đó “đùng” một tiếng, khói trắng mịt mù lan khắp cả hành lang.“Lựu đạn khói!! Đừng để chúng chạy! Phong tỏa tất cả các lối đi!” Tên đầu lĩnh lập tức phản ứng lại, ra lệnh vào vô tuyến.Lúc này Lâm Phàm chớp thời cơ tóm lấy Lâm Lỗi chạy ra khỏi phòng xông xuống lầu như điên, hai người đều bịt kín mũi, Lâm Phàm chạy trước dẫn đường.Lâm Lỗi chạy theo sau vác một bụng nghi ngờ, ví dụ như sao Lâm Phàm lại quen thuộc với địa hình ở đây như thế, vì sao Lâm Phàm có thể quen đường đi nước bước chạy xuống lầu trong khi khói đầy ra như thế. Chẳng lẽ hai mắt của cô đúng là mắt chó krypton [15'>?Bất quá những lời này hắn biết không nên mở miệng trong hoàn cảnh sinh mạng treo lơ lửng trên đầu này, âm thầm than thở có bà vợ dũng mãnh thế này chẳng trách ngày nào anh họ cũng thê thảm.Khi bọn họ chạy một lèo xuống tới lối lên xuống lầu 2 thì, tự dưng xuất hiện một gã đàn ông nhìn rất bình thường.Mặt gã trơ khấc như robot, đứng giữa hành lang trắng xóa giống như một pho tượng, nhưng toàn thân toát ra hơi thở chết chóc sặc mùi máu tanh.Lâm Phàm kinh hãi, chỉ nhìn mắt gã là biết gã khó đối phó không thua gì Hera. Rốt cuộc là ai?“Herst, quả nhiên anh ở đây.”Hera từ sau lưng gã khoan thai đi tới, thuận tiện giải đáp thắc mắc của Lâm Phàm.Trên mặt tên đàn ông gọi là Herst kia thoáng chút nghi hoặc, quay đầu nhìn Hera một cái, giọng điệu cũng như mặt hắn, khô khan không biểu cảm “Đám hộ vệ chết trên lầu là kiệt tác của cô.”“Đương nhiên, nếu không sao ép anh xuất hiện được?”Herst quay lại đi về phía Hera, ba bước thì dừng lại “Cô phản bội Vincent, bọn họ chạy không tới được lầu 1.”Hera nghe xong cười đến lẳng lơ “Vậy không đi từ lầu 1.” Dứt lời giơ súng trong tay bắn liền mấy phát vào cửa sổ sát đất, chân mày không nhíu lấy một chút.Lâm Phàm thấy vậy hiểu ý cô ta, không cần nghĩ nhiều chụp lấy Lâm Lỗi nhảy xuống.May mà bên ngoài là cửa sau tòa nhà, giữa lầu 2 và lầu 1 có một tấm ngăn thò ra, hai người lợi dụng nó làm điểm dừng rồi nhảy tiếp xuống lầu.Lâm Phàm nhẹ nhàng tiếp đất, còn Lâm Lỗi thuận thế lăn một vòng, chân bị va chạm cơ hồ không đứng dậy được.“Cố chịu một chút!” Lâm Phàm vội vàng dìu hắn dậy, khẩn trương đi tới một cái giếng thoát nước cách đó không xa, trực giác nhạy bén của cô cảm thấy các tay bắn tỉa bố trí khắp tòa nhà đang chuẩn bị oanh tạc bọn họ.Bên trong cửa sổ lầu 2 không biết phát sinh cái gì, không nghe thấy động tĩnh gì cả. Nhưng cô có thể dám chắc, Hera và Herst chỉ có thể sống sót một trong hai.Do tiếng súng dữ dội trước đó, dân chúng ở chung quanh đã bắt đầu hoảng sợ la hét ầm ỹ, tiếng còi cảnh sát vội vàng đuổi tới vang lên xa xa.Đột nhiên trên lầu vang lên một tiếng súng, bụi bặm bốc lên chỗ bị bắn hụt trên đất. Lâm Phàm dìu Lâm Lỗi đi nên không chạy nhanh được, đành cứng rắn bước mau tới cái giếng.“Lâm Phàm cô chạy