XtGem Forum catalog
Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324271

Bình chọn: 7.00/10/427 lượt.

tay, sinh mạng của anh tặng hết cho em, nương tựa lẫn nhau, cùng sống, cùng chết.Mặc kệ hành trình xa xôi cỡ nào, cuối cùng rồi sẽ đến giây phút này. Tần Vịnh đứng trước cổng nhà mình, có cảm giác như đã trải qua mấy đời.Từ xa đã nghe văng vẳng tiếng trẻ thơ khóc trong nhà, Lâm Phàm bất chấp tất cả hấp tấp xông vào trong.Ông bà Tần mọi người nhận được thông báo của bảo vệ đã đứng chờ sẵn ở cửa.Rốt cuộc thấy được hai người đi một vòng từ địa ngục trở về, bà Tần đã khóc không thành tiếng. Xông lên trước vung nắm đấm như mưa lên người Tần Vịnh, hắn ngoan ngoãn đứng đó chịu đựng, đôi mắt dài nôn nóng tìm bóng dáng con.Đến khi bà Tần phát tiết xong, ôm chặt lấy hắn gào khóc thì Lâm Phàm mới cùng Lí Phương ôm hai đứa con ra khỏi phòng.Đây là lần đầu tiên Lí Phương trông thấy nam chủ nhân từ khi tới đây. Chỉ thấy người đàn ông này khí chất và diện mạo đều cực kỳ xuất chúng, khoảnh khắc trông thấy con thì rớt nước mắt, dù anh ta cố gắng chớp mắt để ép nước mắt chảy ngược vào trong nhưng giọt lệ to như hạt đậu vẫn lăn dài trên gò má tuấn tú của anh ta, bàn tay trắng nõn với những ngón tay phân rõ từng khớp xương run rẩy nhận lấy đứa bé, kích động nhìn nó hồi lâu đột nhiên vùi mặt vào trong tã lót, bờ vai rộng bắt đầu run nhè nhẹ.Mọi người thấy vậy cũng rơi nước mắt theo, cho dù kiên cường như ông Tần cũng đỏ hoe mắt, mím chặt môi đứng đó không nói.Lâm Phàm bước lên nhẹ nhàng vuốt ve vai hắn, mở miệng muốn an ủi lại phát hiện mình cũng đã rớt nước mắt, lặng lẽ quay người đưa tay chùi nước mắt trên mặt, ráng mỉm cười “Vui lên nào, chúng ta sau này không chia lìa nữa.”Tần Vịnh vùi mặt trong tã lót của con, bờ vai cũng dần dần bình ổn lại, lúng búng trong miệng “Bảo mọi người vô nhà đi.”Lâm Phàm bật cười, mệt hắn cũng biết ngượng. Đưa mắt ra hiệu cho mọi người vào trước, mọi người thấy thế cũng nín khóc mỉm cười, dắt díu nhau vào nhà chờ họ. Gió lạnh thổi qua, mang theo hương hoa hạnh phúc.“Được rồi, đi hết rồi.” Lâm Phàm ôm lấy con trai nhỏ Chí Trạch trên tay hắn, cầu trời hắn đừng có khóc ướt hết tã.Tần Vịnh bối rối lau mặt, còn mạnh miệng “Mẹ nó, hôm nay gió lớn quá.”Lâm Phàm lắc đầu cười khẽ, ôm con về phòng, lầm bầm “Vậy còn không mau đi vào, gió lớn vậy lỡ con bị cảm thì làm sao.”“Phì phì phì, miệng quạ đen!” Tần Vịnh vội vàng đi theo.Vào nhà, mọi người đều nôn nóng hỏi Tần Vịnh rốt cuộc hai tháng nay đã phát sinh chuyện gì. Song Tần Vịnh còn chưa kịp trả lời hết, hai đứa bé trong lòng dường như cảm nhận được cha đã về rồi, hẹn nhau khóc òa lên.Mọi người lại luống cuống một trận, dỗ dành cục cưng, bảo bối loạn hết lên.Nửa ngày, ông Tần thấy cục diện đã ổn, sầm mặt hỏi “Gián điệp trong công ty, con tính làm sao?”Lâm Phàm vừa nghe, tim đập loạn lên, chuyện này còn chưa xong? Sao lại có gián điệp gì nữa?! Vội vàng hỏi “Gián điệp là ai?”Tần Vịnh né tránh không dám nhìn vào mắt cô, lại sợ không nói sẽ khiến cô lo âu hơn, cuối cùng đành lên tiếng “Là…”

Lâm Phàm biết chân tướng xong cả ngày đều như người mất hồn, đi vòng vòng chín chín tám mươi mốt vòng trong phòng, rốt cuộc làm Tần Vịnh đầu váng mắt hoa.“Vợ… em nghỉ chút đi…” Từ sau khi về nhà, bồng con thay tã Tần Vịnh đều giành hết vào tay, còn rủa thầm sao mình không thể cho bú.Vì thế bây giờ, hắn tay trái nhóc lớn, tay phải bồng nhóc nhỏ trong lòng, lại bị vợ xoay mòng mòng tới choáng, không nhịn được thốt lên.Lâm Phàm nghe xong nhìn hắn trừng trừng một cách kỳ quặc, hồi lâu xoạc cẳng đi tới ngồi cạnh hắn, lưỡng lự hỏi lại “Tần Vịnh, có phải các anh điều tra lộn không? Sao anh Thái là gián điệp được?”Tần Vịnh vừa nghe liền bực bội. Hếch mũi lên trời hừ một tiếng “Sao con gấu ngốc đó không phải gián điệp! Cái mặt đó nhìn là biết gián điệp rồi!” Năm đó Lâm Phàm tặng cho anh Thái cơm hộp, Tần Vịnh vẫn ghim trong lòng, giờ thấy cô thấp thỏm lo lắng cho thằng đó, tức thì bắt đầu chua lè.Lâm Phàm sờ cằm, khẽ cắn môi, trong lúc trầm tư thi thoảng lại liếc hắn một cái. Tần Vịnh tức không chịu được, lắc lắc cánh tay hai đứa con “Các con, ba nói có đúng không?” Hai đứa con đúng là biết giữ mặt mũi cho cha, thấy ba làm mặt quỷ với mình đều vui vẻ cười khanh khách, còn nhễu nước miếng trong suốt dính ra khăn quấn cổ.“Ui trời, đừng nghĩ đến thằng ngu ấy nữa, mau lau này, nước miếng con sắp chảy xuống cổ rồi.” Tần Vịnh rất ấm ức, âm thầm thề nhất định phải xử lý thằng ngu kia.Lâm Phàm thở dài, cầm khăn giấy trên bàn cẩn thận lau nước miếng nhễu ra khóe miệng con “Đã nói anh đừng có nựng má con rồi, người lớn nói nựng nhiều sẽ hay chảy nước dãi.”Ông bố chuẩn mực Tần Vịnh không có việc gì làm cứ thích lấy hai ngón tay khẽ nhéo cái má bầu bĩnh mịn màng của hai nhóc con, bị mọi người mắng mỏ dạy dỗ xong vẫn đâu vào đấy, không chừa cái tật xấu này.Đối với kiểu nói đó Tần Vịnh hừ mũi coi thường “Toàn nói chuyện giật gân!”Bà Tần vừa đẩy cửa bước vào, nghe thấy tức giận mắng “Không nghe lời người lớn hậu quả sờ sờ trước mắt! Chúng mày ôm cả ngày rồi, đưa cho mẹ bế!”Tần Vịnh vội vàng xoay người, lấy cái lưng rộng cường tráng chặn lại móng vuốt của bà Tần “Con ôm chưa đã! Mẹ thích thì