
ần Vịnh ~ lâu quá không gặp, không ngờ em đi du học về anh đã có con rồi.” Cô ả õng ẹo đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Vịnh, bộ dạng thân mật định dựa đầu vào vai hắn, bị hắn nhanh nhẹn né được.“Cô là ~” Tần Vịnh chỉ sợ tránh còn không kịp, nếu mà bị cô ả dán lên, hắn có trăm cái miệng cũng không giải thích được à.Mặt cô ả thoáng thất vọng “Sao anh lại không nhận ra em rồi, em là Y Y mà, hồi nhỏ anh còn nói muốn cưới em đó.”Rầm!Lâm Phàm đập mạnh ly sữa uống xong xuống bàn, ánh mắt u ám đứng dậy dọn đồ ăn sáng của mình, tiện tay dọn luôn sandwich Tần Vịnh mới cắn được một miếng đi luôn.“Ai là Y Y! Lúc nhỏ tôi nói muốn cưới cô?!! Tôi đâu có mù!! Tôi có vợ rồi!” Tần Vịnh bị Lâm Phàm dọa cho hồn vía lên mây, vội vàng thanh minh.Y Y không để tâm “Có vợ gì chứ, nghe dì Tây nói hôn lễ của hai người còn chưa tổ chức. Với lại, bây giờ kết hôn rồi cũng có thể ly hôn được…”Loảng xoảng ~Lâm Phàm bực bội thảy chén dĩa vào bồn nước, đi tới đeo găng tay vô bắt đầu rửa dọn.Tần Vịnh nghe xong khó chịu đứng dậy, lập tức đổi sang cái mặt xun xoe sán lại bên cạnh Lâm Phàm định giúp cô làm, song Lâm Phàm không thèm nhìn hắn lấy một cái, cầm miếng rửa chén hung hăng chùi cái dĩa cứ như có thù với nó.Y Y hơi bất mãn bĩu môi, thấy tách café Tần Vịnh mới uống một miếng trên bàn, chuẩn bị cầm lên uống lại bị Lâm Phàm giằng lấy, kế đó cũng quăng vào bồn rửa.Tần Vịnh thấy cô vẫn không lên tiếng, bắt đầu nóng ruột, ra sức nhớ lại xem hồi nhỏ mình có nói cưới cô nàng này hay không.Chờ mãi đến khi Lâm Phàm rửa xong chén bát, lau sạch bỏ vào tủ khử trùng rồi hắn vẫn chưa nghĩ ra, đưa mắt cầu cứu má Trương đang cẩn thận xử lý điểm tâm và trà sáng ở bên, chỉ thấy đối phương tặng cho hắn vẻ mặt lực bất tòng tâm, không khỏi gãi gãi nốt đỏ trên cánh tay.“Ôi cha, A Vịnh, sao tay anh lại bị muỗi cắn ra nông nỗi này, có ngứa không? Em có mang thuốc mỡ từ Ý về, bôi một cái là hết liền à. Thật ra da em cũng rất mềm nè, luôn bị muỗi cắn nên lúc nào cũng mang theo trên người, anh thử xem?” Y Y lấy trong giỏ ra một cái hộp cỡ đồng tiền, làm duyên làm dáng đưa cho Tần Vịnh.Khổ nỗi cho Tần Vịnh mười lá gan hắn cũng không dám cầm. Đành tiếp tục vờ như không thấy, đột nhiên phát hiện Lâm Phàm đi đâu mất rồi. Đang tính vào phòng khách tìm thì Lâm Phàm cầm một cái chai nhỏ màu xanh lá cây đi vào, đặt mạnh cái chai lên bàn, lạnh giọng “Ngứa thì bôi đi.”Tần Vịnh nhìn kỹ, chỉ thấy trên đó ghi rõ năm chữ to đùng “Lục thần hoa lộ thủy [16'>”. Lão Phật gia ban thưởng thuốc hay đương nhiên hắn phải hết sức lo sợ mà nhận lấy, mở nắp bôi lên tay mình.“Trời ơi! Mùi này khó ngửi chết được, A Vịnh anh xài cái này đi, thơm lắm đó.” Y Y thừa dịp hắn lơ đãng cướp lấy cái chai, nhất định phải dâng thuốc mỡ của mình cho hắn.Vẫn đứng một bên không nói nãy giờ, Lâm Phàm đi tới trước mặt cô ả, thô bạo giựt lấy cái chai trong tay ả “Hắn đàn ông đàn ang, bôi thứ thơm như vậy làm cái gì!”Xoẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~Ánh mắt như dao của hai người đàn bà đụng độ trong không trung, bắn ra tia lửa.
Vương Y Y, 30 tuổi, bộ dạng yểu điệu xinh đẹp như hoa. Gia đình giàu có, con vàng con bạc được nuông chiều tới tận trời.Lâm Phàm, 26 tuổi, dáng người cao gầy mặt mũi thanh tú. Tính tình ôn hòa nhưng có sức mạnh dũng mãnh cùng với đức tính truyền thống chịu khó chịu khổ tốt đẹp.Tần Vịnh, 30 tuổi, sở hữu tài sản nứt đố đổ vách và mặt mũi thiên sứ tuyệt đẹp, thực chất là một tên sợ vợ, một ông bố đúng chuẩn.Lúc này ba người đang đứng trong nhà bếp nhỏ giằng co không kém gì chiến trường không khói súng.Diễn vai khách qua đường là má Trương, đang nỗ lực biến mình trở nên trong suốt, bưng khay trà lên định đào binh, lại bị tiểu thư vàng bạc Vương Y Y phát hiện bắt làm tù binh.“Má Trương ~ năm đó bà cũng có mặt mà, bây giờ A Vịnh không chịu nhận bà phải chứng minh giúp tôi.” Vương Y Y chìa bàn tay đeo nhẫn kín mít, nhìn thì dịu dàng mà thật ra là cưỡng bức đặt lên vai má Trương, tay kia còn bấu lấy chai dầu trong tay Lâm Phàm.Đảng người qua đường má Trương thấy vậy, đôi mắt bị năm tháng phủ đầy tang thương khó xử nhìn bốn phía, vừa rồi bà nên để Tiểu Ngọc đi bưng trà mới đúng. Đổi lại vẻ mặt hiền lành nói với cô ả “Cô Y Y, má Trương lớn tuổi rồi, nhiều chuyện không nhớ rõ nữa, không dám nói bậy. Ông bà chủ còn chờ tôi mang trà lên này.”Lâm Phàm thấy thế, cổ tay hơi dùng sức rút cái chai ra, đặt vào tay Tần Vịnh “Chuyện này hỏi má Trương không thích hợp, Tần Vịnh, chuyện của anh thì tự anh nhớ đi.” Nheo mắt đe dọa nhìn Tần Vịnh chòng chọc. Nói thật, cho dù Tần Vịnh đáp có, cô cũng chẳng quan tâm. Dù sao chính cô Y Y này cũng đã nói là chuyện hồi nhỏ rồi, trẻ con không hiểu chuyện, có ai chưa nói bậy bao giờ? Năm đó cô còn nói muốn lấy con của ông chủ bán tạp hóa đầu ngõ đấy thôi, bởi vì như thế thì mua dầu muối sẽ không tốn tiền.Tần Vịnh nghiêm mặt, đứng đắn nói “Vợ, anh không hề hứa, cô ta là ai anh nghĩ không ra.” Đối với kẻ định phá hỏng hạnh phúc hắn không dễ giành được này, hắn không có ý định nể mặt cô ta, chẳng qua sợ ầm ỹ quá sẽ làm người lớn trên nhà khó xuống nước thôi.Vừa suy nghĩ xem nên gi