Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322840

Bình chọn: 9.00/10/284 lượt.

õ đầu đuôi.Đợi cô mở mắt ra lần nữa, hai cổ tay cô bị trói cứng bởi xích sắt nung đỏ, nơi da thịt chạm vào phát ra tiếng xèo xèo, khói từ từ bốc lên, mùi khét lẹt lan ra chung quanh.Hai chân bị ngâm trong ao nước đục ngầu đỏ sậm, chất lỏng từ từ ăn mòn đôi chân trắng nõn của cô, tiếng xương cốt vỡ vụn không ngừng vang lên, da thịt giống như bị một con dao bén ngót lóc từng miếng, sau đó bị người ta dùng sức không ngừng xé ra đau điếng.Cho dù cô đã nghiến răng sít sao, mùi da thịt bị nướng lan ra vẫn giày vò tinh thần cô, mà hai chân càng gánh chịu đau đớn không cách nào tưởng tượng nổi.Mỗi giây phút trôi qua cô đều cho là giây kế tiếp mình sẽ chết nhưng mạng sống cô lại kiên cường đến bất ngờ, ý thức cũng tỉnh táo rõ rệt.Ở nơi này, không có cảm giác thời gian trôi. Thế nên cô không biết đã qua bao lâu rồi, nhưng hình như cô nghĩ ra được rồi. Cô đã chết, thế nên mặc kệ là chịu đày đọa đáng sợ cỡ nào cô cũng không thể chết được nữa. Đành phải chấp nhận, giãy dụa không xong, trốn cũng không được. Còn nhớ cô gái kia nói ‘Hắn cũng vậy.’ Tống Vân Phàn cũng đang chịu đau đớn thế này sao? Nhưng, Tống Vân Phàn là ai… Vì sao trong óc chỉ có cái tên này, thậm chí cô biết rõ, đây không phải tên cô, chắc chắn.Cổ tay và xương cốt đã cháy đen, nhưng chúng lại từ từ khôi phục như cũ, tiếp nhận hình phạt tàn khốc hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại. Lúc còn sống tội nghiệt cô phạm phải lớn đến thế sao? Nên sau khi chết cứ bị nhốt ở nơi này nhận hình phạt đáng sợ thế này, nếu có thể, cô ước gì mình được chết lần nữa.Chất lỏng đục ngầu giống như có sự sống, men theo chân cô chậm rãi leo lên người, từ từ men đến khuôn mặt, bao vây đôi mắt kinh hoàng tuyệt vọng của cô. Trong không gian đỏ tươi cô thét lên thảm thiết thê lương, mỗi tiếng thét đều khiến người ta sởn tóc gáy.Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây cô đều phải chịu đựng tất cả những thứ đó. Cái cảm giác đau đớn tuyệt vọng cực độ khiến mấy lần hồn phách cô suýt tan thành tro bụi.Tám trăm năm sau.Ao nước đục ngầu đỏ lòm dần trở nên trong vắt, chất lỏng quấn lấy cô cũng từ từ rút trở về ao. Cô gái áo đen lại xuất hiện, hất tay một cái, một màn sương mù bao lấy bọn họ.Đó là một chỗ bên bờ sông, người đến người đi song không ồn ào, không ai đứng lại chuyện trò, người nào cũng vô hồn đi tới trước. Cô gái áo đen dẫn cô đến đứng sau chót đoàn người, nói nhỏ với cô “Đi đầu thai đi.”Nhưng cô lại thốt lên ba chữ “Tống Vân Phàn…” như năm xưa.Cô gái áo đen cũng đáp lại hệt như tám trăm năm về trước “Hắn cũng vậy.”Nói xong từ từ hóa thành sương mù biến mất trước mắt cô. Cô mù mờ đi theo đám người mặt mày đờ đẫn, mọi người xếp thành hàng đi lên một cây cầu dài, đầu cầu có một người đàn bà gác một cái nồi đá khổng lồ, mỗi người đi qua được bà ta phát cho một chén canh.Cô hoang mang nhận lấy chén chuẩn bị uống, bỗng dưng trong lòng lại truyền đến một cơn đau nhức khiến cô muốn đứt ruột gan, có một giọng nói đang kêu gào, nó nói với cô ‘Ta Không Muốn Quên Anh, Không Thể Quên Anh!”“Uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà là ngươi có thể đầu thai làm người rồi.” Người đàn bà, tức là Mạnh Bà mỉm cười hiền lành nhìn cô song ánh mắt lại thấp thoáng cứng rắn.Cô rụt rè vâng một tiếng, quay người muốn đổ canh Mạnh Bà xuống lại nghe Mạnh Bà lạnh lùng nhắc nhở “Có rất nhiều người không muốn quên trí nhớ tiền kiếp, nếu cô không uống thì không thể đặt chân lên cầu Nại Hà.”Hai quỷ sai bỗng dưng xuất hiện bên cạnh cô, thô bạo túm tay cô ép cô mở miệng rót canh vào, kế đó đẩy cô lên cầu. Mạnh Bà ngồi trước nồi canh bực mình lầu bầu “Vừa rồi có một nam nhân cũng y chang cô ta, lãng phí thời gian, người tiếp theo, mau lên.”Kỳ quái là, đi trên cầu chẳng những cô không mất ký ức vì uống canh Mạnh Bà, ngược lại toàn bộ ký ức tiền kiếp từng chút từng chút hiện ra theo gót chân của cô.“A Thi…” Đột nhiên giọng đàn ông trầm bổng lọt vào tai cô, quay phắt lại nhìn, người đàn ông ở góc sâu nhất trong trí nhớ của cô bỗng dưng đứng bên cạnh.“Anh…” Cô muốn hỏi, sao anh lại ở đây. Cô muốn hỏi, anh vẫn khỏe chứ? Cô muốn nói, em nhớ anh. Nhưng chỉ nói được một chữ thì nước mắt tuôn rơi, từng giọt từng giọt trong suốt lăn dài trên má.Người đàn ông vươn tay muốn lau lệ giùm cô, lại bị nước mắt nóng bỏng của cô làm bị thương, giữa lòng bàn tay ấn xuống một dấu máu đỏ tươi. Cô vội vàng chùi nước mắt, muốn kiểm tra xem anh có bị thương không song nhìn gương mặt tuyệt đẹp đau thương của anh, tim lại đau như xé. Cô biết ký ức xuất hiện là bởi vì trên cây cầu này chứa đầy kiếp trước kiếp này của tất cả những người qua đây.Một khi qua cầu, bọn họ sẽ vĩnh biệt ư?Hai người thử ôm lấy nhau nhưng ngón tay vừa chạm vào liền xuyên qua, hơn nữa hai người đứng trên cầu quá lâu, dưới chân bắt đầu xuất hiện khói trắng, sắp sửa hồn bay phách tán.Người đàn ông nói với cô “A Thi, anh sẽ tìm em.” Nếu kiếp này không tìm được, vậy thì kiếp sau, đời đời kiếp kiếp.Cô kềm chế nước mắt hoen mi, mỉm cười ngọt ngào với anh “Ừ, em đợi anh.”Quỷ sai thúc giục, hai người đứng ở đầu luân hồi nhìn nhau hồi lâu, nhảy xuống lối ra lấp loáng ánh sáng.~~~~~~~~~~~~~~


XtGem Forum catalog