
~~~~~~~~~~Nhà Đường, đang lúc rạng sáng.Trong thành Trường An, tiệm bán lương thực, thê tử chưởng quầy họ Tống đau bụng lâm bồn đã một ngày một đêm nhưng đứa nhỏ cứ rề rà không chịu đi ra. Bà đỡ kêu đến hết bảy tám người rồi, nóng ruột vây lấy phòng sinh.Tống chưởng quầy và cha nương tuổi cao cũng tụ tập trong sân đứng ngồi không yên. Ngay khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào thì một tiếng khóc lanh lảnh vang lên.Mặt mày bà đỡ hỉ hả đi ra báo tin mừng “Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia, phu nhân sinh một công tử.”Cùng thời gian, nhà họ Trữ ở cửa thành cũng sinh một nữ hài.Lại nói nữ nhi Trữ gia tên Trữ Thanh Thi, từ nhỏ đã xinh đẹp, ngoan ngoãn hiểu chuyện. Trữ gia bán heo, mỗi ngày đều chở heo tươi mới mổ vào cửa hàng trong thành bày bán. Trữ Thanh Thi mới sáu tuổi cũng đi theo cha vào thành, tuy chưa làm được gì nhưng có thể giúp cha trông hàng.“A Thi, đợi con lớn nhất định cha sẽ tìm cho con một nhà tử tế.” Trữ phụ luôn cười chọc tiểu nữ nhi e thẹn, trong mấy nữ nhi ông thích nhất là tiểu nữ nhi này.A Thi xoắn xuýt vạt áo, cất tiếng “A Thi không muốn gả, A Thi muốn cùng cha bán heo cả đời.”“Há há há, ngoan, đến chừng đó con là nha đầu già rồi!” Trữ phụ cười tự hào không thôi.A Thi bất mãn bĩu môi, lấy hết sức trèo lên ghế cầm kẹo mạch nha cha mua cho nàng. Nàng cảm thấy mỗi ngày được cha yêu thương, được ăn kẹo mạch nha là đủ lắm rồi.Tối hôm đó, Trữ gia có một vị khách, nói chuyện với Trữ phụ rất vui vẻ. Đợi khách cơm no rượu say ra về đã là đêm khuya. Trữ phụ và Trữ mẫu ở trong phòng to nhỏ thì thầm đến sáng sớm ngày thứ hai. Lại nói năm đó lão thái gia Trữ gia và lão thái gia Tống gia bán lương thực trong thành tình như thủ túc, năm A Thi ra đời liền định sẵn hôn ước cho tiểu tôn tử Tống gia. Đối với cọc hôn sự này, trừ thái độ của đương sự ra, những người còn lại đều hết sức vừa ý.Do mấy năm trước, lão thái gia Trữ gia qua đời, quan hệ giữa họ và Tống gia cũng dần phai nhạt, lại thêm việc buôn bán lương thực của Tống gia phát đạt, Trữ gia không muốn người ta hiềm nghi mình dựa hơi, càng ít qua lại. Cứ tưởng mối hôn nhân này thế là xong, nhưng không, tối qua Tống gia lại tới nhắc chuyện kết thông gia với Trữ gia. Theo lời Tống gia, đợi tiểu nữ nhi A Thi cập kê liền cho kiệu tám người khiêng đón vào cửa.Đương nhiên Trữ gia đồng ý ngay, đợi khách về xong Trữ phụ Trữ mẫu thương lượng, dẫn A Thi lui tới Tống gia nhiều một chút, để chừng đó khỏi lạ lẫm.Mấy tuần sau, Trữ mẫu theo lời dặn của Trữ phụ, ăn vận đàng hoàng cho A Thi xong liền dẫn nàng vào thành tới thăm Tống gia.Đứng trước cánh cửa gỗ dày nặng, Trữ mẫu đưa bái thiếp cho thằng hầu, chờ vài khắc liền được thằng hầu cung kính dẫn vào cửa.Đó là một ngày tuyết rơi, nữ quyến Tống gia tay cầm ấm lô ngồi trên bục sưởi trong phòng trò chuyện, chủ mẫu Tống gia dẫn con trai tới phòng khách nhà chính. Bông tuyết rơi lả tả, phát ra tiếng lách tách nho nhỏ.A Thi nhìn nam hài cùng tuổi mình, mặc một cái áo cánh cắt may khéo léo cùng với áo bông nhưng không hề có cảm giác mập mạp, ngược lại phối hợp với đôi giày cổ cao nhìn cực kỳ oai phong.“Mau vào phòng, cẩn thận kẻo cảm lạnh mất.” Tống mẫu nhỏ nhẹ nhắc nhở xong liền dắt Trữ mẫu vào phòng, chào hỏi với nữ quyến trong nhà. Tiểu nha hoàn ở một bên bật ô giấy lên đứng trong sân che bông tuyết cho hai đứa bé.Nam hài nghi hoặc nhìn nàng, gãi đầu lẩm bẩm “Sao ta cảm thấy muội rất quen?”A Thi mải nhìn viên đá màu xanh trên bàn, không chú ý lời hắn. Nam hài không vui lại gọi nàng một tiếng “Muội tên gì?”“Muội tên A Thi, Trữ Thanh Thi. Còn huynh?”“Ta là Tống Vân Phàn. Muội thích viên đá này à?” Nam hài nói xong đi tới cạnh bàng cầm viên đá lên đưa cho nàng “Cho muội nè, ta nhặt lúc sáng đấy.”A Thi vui vẻ cầm lấy cảm ơn, lại nhìn thấy dấu ấn đỏ tươi trong lòng bàn tay nam hài.HOÀN Chú thích[1'> Đơn vị tiền tệ Trung Quốc là nhân dân tệ, viết tắt là RMB, ký hiệu ¥Đơn vị đếm của nó là nguyên 元,là tiền giấy sử dụng hàng ngày. 1 giác 角(mao毛) = 1/10 nguyên, 1 phân 分 = 1/100 nguyên. Tiền Lâm Phàm đưa là mao, ta để theo kiểu Việt Nam, gọi là xu nhé ^^[2'> Là Mr Mã Cảnh Đào đấy ạ +_+. Anh này là chuyên gia gào rú trên phim nên có biệt danh đấy.[3'> Phật Sơn (chữ Hán: 佛山; bính âm: Fóshān) là một thành phố trực thuộc tỉnh (cấp địa khu tức địa cấp thị-thành phố trực thuộc tỉnh) của tỉnh Quảng Đông, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.Phật Sơn là một trung tâm võ thuật Trung Quốc, nhiêu danh môn hoặc danh gia võ thuật đều có liên hệ đến Phật Sơn như Hoàng Phi Hồng, Lương Tán...Chân củ cải: chân ngắn, bắp chân thô, to. Cái này là nhân vật anh Ngưu nói giỡn chơi^^[4'> Giải thích một chút cách chơi chữ ở đây: Sữa đậu nành tiếng Trung là 豆奶 (đẩu nãi). Nhưng chữ đẩu 豆 còn có nghĩa là run rẩy, rung rung ^^[5'> Nguyên văn là 二和尚摸不着头脑(trượng nhị hòa thượng sờ không thấy đầu), giải thích thì trong truyện đãi quân - Thủ quân ta có giải thích rồi. Có điều truyện ấy là cổ đại, để nguyên thế ko sao, còn hiện đại thì có câu này của VN có nghĩa tương tự, văn nói hay dùng, ta mượn tạm đưa vào văn viết cho nó vui ^^[6'> Nguyên gốc ban đầu của câu này là “等到