
p bịt miệng hắn, hung hăng nhéo cái eo thịt non của hắn.“Oái! Mưu sát chồng à! Nhẹ chút nhẹ chút.” Tần Vịnh chụp tay cô, đau tới nhe răng trợn mắt, rốt cuộc hắn nếm trải được nỗi khổ của Lâm Lỗi.“Cho chừa cái miệng thối.” Lâm Phàm căm tức.“Hai người sáng sớm đã diễn màn ân ái hả? Có nghĩ tới cảm giác của người cô đơn như tôi không?” Trân Hương giả vờ giận dữ, trong lòng lại âm thầm vui mừng thay cho Lâm Phàm, cuối cùng cô ấy không lẻ loi một mình nữa rồi.Lâm Phàm thả tay ra, níu tay Trân Hương ngẩng cao đầu ưỡn ngực “ngông nghênh ngạo mạn” đi vào chỗ làm. Để Tần Vịnh đứng đó mặt mày thiểu não xoa cái eo tê buốt.Song khóe miệng hắn không kềm được mà khẽ nhếch lên, vừa rồi Lâm Phàm không có bác bỏ hắn.“Chào mọi người, tôi là số hiệu 0118, Phạm Trân Hương.” Trân Hương giống hệt như Lâm Phàm lần đầu báo cáo, đứng thẳng tắp giới thiệu mình. Nhưng ánh mắt lại thoáng chút kiêu ngạo và xem thường.Bốp bốp bốp bốp…Lâm Phàm vỗ tay đầu tiên, còn hết sức mạnh mẽ. Mọi người cũng đi theo vỗ tay hoan nghênh.“Há há, Phạm Trân Hương. May mà cô không họ Sử, bằng không sẽ thành Sử Trân Hương [11'> rồi!” Đội phó là một anh chàng còn trẻ không tránh khỏi hơi kiêu căng, vừa rồi anh ta nhanh nhạy bắt được ánh mắt thoáng chút coi thường của Trân Hương, trong lòng có ngọn lửa vô danh đốt lên nên bắt đầu làm khó dễ cô.Mọi người nghe đội phó nói kháy, rống lên cười lớn. Mặt Lâm Phàm hết trắng rồi xanh, gay gắt nhìn chằm chằm đội phó, ngược lại Trân Hương phớt lờ như không có chuyện gì. Chờ mọi người cười xong, cô khẽ nhếch môi cười nhạt, nói với đội phó:“Không ngờ trình độ đội đặc nhiệm tệ thế này, một anh bạn nhỏ tốt nghiệp trường cảnh sát cũng làm được chức đội phó.”Lâm Phàm nghi ngờ, cụp mắt không nói. Trân Hương mới đến ngày đầu tiên sao đã nhận ra anh ta là đội phó? Xem ra sự việc không đơn giản như thế.“Anh bạn nhỏ? Ồ! Cũng chẳng biết cấp trên nghĩ gì, hai ba ngày lại tống một bà cô đến. Tôi sợ nhất là các cô súng cầm chẳng nổi, đến chừng đó lại làm nũng với bọn tôi đòi đổi súng nước? Há há há.” Mọi người thấy anh ta nói quá đáng, không dám hùa theo, đại sảnh yên tĩnh chỉ có tiếng cười khô khan của anh ta lượn lờ.Lúc Lâm Phàm đang định bùng nổ, Trân Hương nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô ra hiệu cho cô đừng nóng. Khẽ hếch cằm lên đuôi mắt liếc xéo đội phó “Anh bạn đã nói tới súng, vậy chúng ta so tài một chút. Chơi với các anh bạn nhỏ ở đây đương nhiên không thể dùng súng thật đạn thật được rồi. Dùng súng bắn tia laser là được, có kèm theo hệ thống tử vong, các cậu ~” cô chỉ tay vào mấy tên đặc nhiệm nhỏ tuổi mới rồi cười to nhất, ước chừng hơn mười người, kế đó lại chỉ vào mình và Lâm Phàm nói tiếp “Đánh với hai đứa tôi, các cậu một phe. Chúng tôi thua lập tức cởi bộ đồng phục này ra bỏ đi về. Nhưng, nếu các cậu thua, ngoan ngoãn dâng trà mời chúng tôi, còn phải gọi một tiếng chị.”Trân Hương ngông cuồng làm mọi người sôi sục, không ít cậu chàng trẻ tuổi nóng nảy bẻ tay rôm rốp chuẩn bị dạy dỗ bà cô không coi ai ra gì này.Lâm Phàm bình tĩnh nhẹ nhàng vặn cổ, chuẩn bị khởi động làm nóng người, chờ mọi người bắt tay thỏa thuận.“Đánh thì đánh! Các cô mà thua thì không cần phải đi, chỉ cần gọi bọn tôi là anh trai, mỗi ngày bưng trà rót nước cho bọn tôi là được!” Đội phó tức phát điên, đàn bà ngông cuồng như thế anh ta mới thấy lần đầu.“Hừ! Đừng nói bọn tôi ăn hiếp phụ nữ! Cho các cô nửa tiếng đi làm quen với sân huấn luyện! Không đến chừng thua lại nói bọn tôi chiếm ưu thế.” Một cậu đặc nhiệm hoàn toàn không coi hai người ra gì, chế nhạo.“Không cần! Chiến đấu chân chính không có cơ hội để làm quen địa hình, chuẩn bị vũ khí đi, mười phút nữa tôi chờ các cậu ở sân huấn luyện.” Trân Hương lạnh lùng lên tiếng, hơi nhướng mày hỏi ý kiến Lâm Phàm song Lâm Phàm chỉ khẽ phất tay, mặt mày tỉnh bơ.Phòng thay đồ, Lâm Phàm thay xong đồ huấn luyện, trang bị súng, các loại vũ khí ngắn giấu vào những chỗ bí mật trên người.“Phàm tử, nửa năm rồi nhưng cậu không xuống sắc chút nào nha.” Trân Hương dựa vào tủ áo, vẻ mặt thờ ơ làm động tác giống như Lâm Phàm.Lâm Phàm đứng dậy soi gương, bình thản nói “Trân Hương, cậu tới đây không hẳn đơn giản như vậy.”Trân Hương nghe xong bỗng cười khẽ, vũ trang hoàn tất, đặt tay lên vai Lâm Phàm, hào khí hùng hồn kéo cô đi ra ngoài. Nhưng Lâm Phàm nhìn rõ ràng, môi cô ấy thốt lên không tiếng động ba chữ “có nội gián”.Đúng mười phút sau, hai người xuất hiện ở sân tập. Đám đặc nhiệm kia thì mới tới thưa thớt vài người. Đội phó đi đến trước mặt Trân Hương chỉ vào một tòa nhà năm tầng cũ nát không có cửa gần đó “Lát nữa tòa nhà huấn luyện kia sẽ là trận địa của chúng ta. Bây giờ các cô đi vào đó trấn giữ, mười phút nữa bọn tôi sẽ tấn công. Hy vọng các người đừng có thắp đèn đỏ sớm quá, ha ha ha.” Nói xong anh ta nghênh ngang đi về phe mình.“Lát nữa đừng ra tay nặng quá.” Trân Hương không đếm xỉa, cười lạnh một tiếng, quay người đi vào tòa nhà còn không quên dặn dò Lâm Phàm.“Ừ.” Lâm Phàm phẩy tay.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Đại hội hàng năm vốn dĩ cử hành vào tháng 8, do đủ các nguyên nhân bên trong mà lần lữa thêm hai tháng.