XtGem Forum catalog
Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324303

Bình chọn: 7.00/10/430 lượt.

thú vị hơn cô!” Lâm Lỗi hoàn toàn bùng nổ, chó và người bên cạnh sao toàn cái nết này.Dương Thông chậm rãi quay đầu nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, nửa ngày không lên tiếng. Lúc Lâm Lỗi hưng phấn chờ đợi cô nổi giận thì, cô lại tỉnh bơ quay đầu tiếp tục xem ti vi.Lâm Lỗi thua triệt để, vớ lấy áo khoác nói với cô “Chán chết cô! Vừa ác vừa chán! Tôi đi thăm Tần Vịnh!” Nói xong như hồn ma lướt ra khỏi nhà mình.Trên đường đi hắn cứ nghĩ mãi, không biết có phải bản thân làm ra chuyện thất đức nào không mà bây giờ bị báo ứng thế này. Khổ nỗi hắn nghĩ từ cửa nhà tới cửa phòng bệnh cũng không nghĩ ra mình gây nên nghiệt gì.Nản lòng thở dài, mở cửa phòng “Tao X! Hai người đang làm cái gì!!”Trong phòng bệnh, hai thân hình quấn quít lấy nhau lập tức tách ra.“Cút ra ngoài!” Tần Vịnh tức tốc kéo áo sơ mi đã tuột xuống tới vai Lâm Phàm lên, mặt mày âm u nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.“Anh họ à, mày cũng nóng nảy quá, ở nơi công cộng tụi mày làm vậy là thất đức.” Lâm Lỗi cảm thấy uất ức lúc nãy đã bị quét sạch, bây giờ hắn có cảm giác mình đang ăn mừng năm mới.“Cút!” Tần Vịnh cầm ly giữ nhiệt trên bàn ném ra cửa. Lâm Lỗi đã được huấn luyện từ sớm, khả năng phản ứng có thể so sánh với lính đặc công, nhanh nhẹn đóng cửa chặn ly giữ nhiệt lại, rủa thầm “Người nào người nấy đều có cái nết chó này.”Lâm Phàm vùi đầu trong lòng Tần Vịnh, xấu hổ không có lỗ nẻ nào chui xuống. Ban nãy không cự tuyệt Tần Vịnh to gan hôn hít, kết quả sự tình càng đi càng xa, thiếu chút nữa là lau súng cướp cò rồi.“Ngoan, đừng để ý nó, tiếp tục tiếp tục.” Tần Vịnh hít sâu một hơi, dịu giọng dỗ. Trong lòng thì tức, khó khăn lắm cách mạng mới phát triển được một chút, rốt cuộc cũng xơi được chút thịt vụn kết quả lại bị thằng súc sinh Lâm Lỗi phá hỏng!“Đừng đè em, em đi thăm Trân Hương. Chắc tổng giám đốc Lâm tìm anh có việc.” Khuôn mặt xinh xắn của Lâm Phàm đỏ ửng, cứ nghĩ đến vừa rồi bị Lâm Lỗi nhìn thấy là xấu hổ không còn mặt mũi nhìn ai.Tần Vịnh thở dài, nặng nề hôn đôi môi anh đào hơi sưng đỏ càng thêm mê người của cô, đầu lưỡi ẩm ướt mềm mềm nhẹ nhàng cạy răng cô ra, linh hoạt chui vào quấy nhiễu cái lưỡi hồng hồng của cô, không ngừng quấn quít mút liếm. Lâm Phàm rên khẽ một tiếng, cả người nhũn ra, mặc hắn làm thịt.Rốt cuộc Tần Vịnh lưu luyến không rời tách khỏi đôi môi anh đào làm hắn như si như say kia ra, cụng trán vào trán Lâm Phàm thở dốc “Bệnh viện đáng chết, đợi về rồi phải cho anh bày bản lĩnh làm chồng ra.”Cốc cốc cốcĐột nhiên cửa vang lên tiếng gõ, giọng Lâm Lỗi vang lên qua lớp cửa “Anh họ bọn mày xong chưa?”Lâm Phàm đẩy thân hình cường tráng của Tần Vịnh ra, vén lại mái tóc ngắn hơi rối, lườm yêu hắn một cái đứng dậy mở cửa phòng “Tổng giám đốc Lâm.”“Ui? Phàm Phàm? Anh họ nhanh thế? Vậy cô…” Lâm Lỗi thiếu ăn đòn nói chưa xong đã bị Tần Vịnh ném gối đầu vào mặt.“Muốn chết à! Lâm Phàm, em đi thăm Trân Hương trước đi.” Tần Vịnh đi ra cửa, chắn tầm mắt bà tám quan sát Lâm Phàm của Lâm Lỗi.Cô vợ nhỏ Lâm Phàm ừ một tiếng, vội vàng chạy đi, để Lâm Lỗi ngó thế là đủ rồi.“Anh họ, quả nhiên cướp đến tay rồi không giống nữa. Nhìn cô ấy vâng lời mày thế kia! Có điều anh họ à, tốc độ của mày cũng nhanh quá đấy, chưa tới ba phút đã xong rồi?” Lâm Lỗi tỏ vẻ ghét bỏ, Tần Vịnh thật tình chịu không nổi nữa, hung hăng đập xuống đỉnh đầu hắn.Nửa giờ tiếp theo, Tần Vịnh giống y Lâm Lỗi, ngồi mò xem rốt cuộc lúc trước đã làm chuyện thất đức gì mà bây giờ gặp báo ứng, đáng tiếc ngẫm hoài không ra.“Anh họ, anh họ? Nói chuyện với mày đó!” Lâm Lỗi đưa tay ngoắc ngoắc trước mặt Tần Vịnh, bị Tần Vịnh hất ra không chút khách sáo. Lâm Lỗi bất mãn tặc lưỡi “Không phải chỉ phá chuyện tốt của mày thôi sao, nhìn bộ dạng mày kìa.”“Mày đến để nói mấy cái này?” Đầu óc Tần Vịnh toàn là Lâm Phàm má đỏ môi hồng thở hổn hển, bực bội trừng thằng em họ, càng nhìn càng thấy ghét.“Xí, mày tưởng tao rảnh lắm hả?” Lâm Lỗi tức mình xì mũi, lơ đễnh quan sát chung quanh, giọng trở nên nghiêm chỉnh “Con đường đó đã thông rồi, thủ tục cụ thể thì chờ mày tự đi xem.”“Ờ, biết rồi. Meowth dạo này ra sao?” Tần Vịnh dựa lưng vào bộ sofa mới trong phòng, đôi chân dài bắt chéo nhau, hờ hững hỏi.“Nó rất ổn.” Nhắc tới con chó đó là Lâm Lỗi phát sầu. Mình bị Tần Vịnh ăn hiếp đã đủ rồi, đến chó của Tần Vịnh cũng dám bắt nạt hắn. Nếu không kiêng dè Tần Vịnh, con Meowth đó chắc chắn biến thành lẩu Meowth!“Ừ, giai đoạn này làm phiền mày, mày cút trước đi.” Tần Vịnh nhã nhặn đứng dậy tiễn khách, bụng tính toán lát nữa phải đi tìm Lâm Phàm tiếp tục, tiếp tục nhỉ? Vẫn tiếp tục được?Lâm Lỗi hắn hận, điển hình của kẻ qua cầu rút ván mà! Làm trâu làm ngựa đến một ly nước cũng không có uống! Âm thầm thề nếu có ngày Tần Vịnh sinh con trai, hắn nhất định phải báo thù trên người con trai Tần Vịnh!

Ngày Tần Vịnh ra viện, trời trong mây trắng, gió nhẹ ấm áp.Bà Tần dắt má Trương lái xe tới đón Tần Vịnh về nhà ăn mừng. Lâm Phàm nhạy cảm phát hiện thái độ của họ với mình khang khác, tuy bà Tần vẫn hiền hòa với cô như trước giờ nhưng rõ ràng xa lạ đi nhiều. Thậm chí khi cô định gỡ dùm bà vụn giấy dính sau lưng á