Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cô Vợ Trẻ Con Của Tổng Giám Đốc

Cô Vợ Trẻ Con Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323335

Bình chọn: 9.00/10/333 lượt.

ng quá à!"

Anh im lặng mà mở điều

hòa, chỉnh nhiệt độ cho thích hợp.

Qua một lúc.

"A, chán quá!"

Cười bất đắc dĩ, anh mở

máy tính, tìm trò chơi thám hiểm cho cô chơi.

"Hắc hắc, " Sở

Oa Oa quơ quơ móng tay nhỏ, cười rất thản nhiên: “Diễm, anh thật là tốt.”

Ân Dập Diễm cưng chiều

xoa đầu cô, rồi đi đến bàn làm việc, tiếp tục công việc còn đang dang dở.

Thời gian trôi qua rất

nhanh, nháy mắt mà đã đến sáng thứ hai.



"Oa Oa, rời

giường."

". . . . . ."

Người trên giường trở mình, không có động tĩnh.

Ân Dập Diễm kiên nhẫn nói

lại lần nữa: "Chúng ta cần phải đi."

Lần này, cô bé đã bị đánh

thức, giận dữ đứng lên, rất tức giận.

"Diễm!"

Sở Oa Oa nhảy từ trên

giường xuống, mở cửa ra.

Cô mệt mỏi mà lầu bầu :

"Diễm, trời còn chưa sáng mà."

"Sáng rồi."

"A?"

Đôi mắt đen nhìn cô, dẫn

cô đi qua, thân hình cao lớn ngồi ở mép giường. Anh vỗ vỗ chân, ý bảo cô ngồi

xuống.

Nhưng mà, cô lại không

hiểu ý anh, nghiêng đầu nhìn anh.

Anh tự vỗ đùi mình làm

cái gì?

Ân Dập Diễm miệng khẽ

nhếch lên, anh sớm biết, không đúng sao? Cô rất đơn thuần, suy nghĩ rất đơn

giản, sao có thể hiểu được ý của anh, thật đúng là cảm ơn trời đất!

Cho nên, anh dứt khoát

không giải thích với cô, tự mình ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, để cô ngồi

trên đùi mình, hai chân kẹp lấy cô.

"Kia , cái kia. . .

. . ." Cô ấp úng mở miệng, bàn tay nhỏ bé đẩy ngực của anh, cảm nhận được

nhiệt đô cơ thể của đàn ông truyền đến, tay lập tức thu lại, “Diễm?”

Anh buồn bực không lên

tiếng, vùi vào mái tóc cô, tham lam ngửi mùi thơm từ bên trong.

"Đừng nói gì."

Để cho anh cảm nhận được

là cô đang ở bên cạnh anh.

Mà đúng lúc này, giọng

nói của bà Giang ở dưới lầu vang lên:

"Thiếu gia, tiểu

thư, bữa sáng đã làm xong ."

Ân Dập Diễm ngẩng đầu,

lên tiếng, "Ừ."

Sự dịu dàng vừa rồi, chắc

chắn là do cô bị ảo giác, từ trước đến nay anh luôn đạm mạc, mặt lạnh lùng

không biểu lộ.

"Đi xuống đi."

"À ừ."

Hai người vào trong phòng

ăn, Sở Oa Oa không đợi Ân Dập Diễm, tự mình ngồi vào ghế, hai chân lắc lư, cầm

thìa trong tay: “Ăn cơm đi, ăn cơm đi! Hôm nay là một ngày đẹp đó!”

Nhìn thấy cảnh nàyy, bà

Giang không nhị đuợc mà che miệng cười trộm. Thật sự không dễ dàng! Cô gái này

có thể vào trong Ân trạch đã làm bà rất ngạc nhiên rồi, không nghĩ rằng, cô vẫn

còn ở đây, đúng là chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!

"Diễm, hôm nay em có

thể đi ra ngoài dạo phố không?"

"Không thể."

"Em cũng không được.

. . . . ."

"Không thể."

Cô buồn bực tức giận,

"Ê , em còn chưa nói là đi đâu cơ mà!”

Anh buông bát đũa, quay

đầu nhìn cô, "Anh nói rồi, ngoại trừ ở bên cạnh anh, em không được phép đi

đâu hết.”

"Nhưng mà. . . . . ."

Cô còn chưa dứt lời, đã

bị anh chặn lại, "Muốn cái gì có thể nhờ người hầu mua cho, đi dạo phố anh

sẽ đi cùng với em.”

Hai mắt cô liền sáng

ngời, "Thật sao?"

Anh gật đầu.

"Vậy hôm nay chúng

ta đi luôn! Ờ. . . . . . Đầu tiên là đi mua mấy bộ quần áo, sau đó, chúng ta

lại đi ăn cơm…..A, đúng rồi! Chúng ta còn phải đi mua thêm vài con rối gỗ

nữa!”. Sở Oa Oa hào hứng nói.

Cuối cùng, vẫn không quên

thêm một câu, "Diễm, có thể đi chơi thật sao?"

Anh lại gật đầu, hơn nữa

lại còn lấy điện thoại ra, nhấn số. Điện thoại nhanh chóng có người trả lời,

nghe thấy một giọng nói rất lịch sự.

"Tổng giám đốc, anh

có gì phân phó."

"Dời hội nghị hôm

nay này mai.” Anh bóc vỏ tôm cho Sở Oa Oa, lười biếng nói: “Còn nữa, bảo Steven

ở dưới lầu đợi tôi.”

"Vâng, Tổng giám

đốc."

Bỏ điện thoại xuống, mặt

không có biểu cảm gì, bóc vỏ tôm cho cô, chấm mắm rồi bỏ vào bát cô.

"Cô bé, hôm nay sẽ

theo ý em.”

"Hắc hắc "

miệng nhồm nhoàm, ăn tôm mà anh đưa, cười khan, “Diễm, anh thật là tốt!”

Nghe vậy, Ân Dập Diễm nở

nụ cười dịu dàng chết người, khuôn mặt cứng nhắc cũng nhu hòa hơn. Không phải

ai anh cũng dịu dàng như vậy.



Từ lúc Ân Dập Diễm đồng ý

đi dạo phố cùng Sở Oa Oa, cô vẫn rất hưng phấn.

Ngẫm lại, cùng một người

đẹp trai như thế nàu đi dạo phố, thoải mái mua sắm, cô không cần trả tiền, lại

có người xách đồ hộ. Cơ hội tốt như vậy, nếu bỏ qua, thì quá lãng phí thời cơ

quý báu này?

Xem ra, cô thật thông

minh!

"Diễm, chúng ta có

thể đi ra ngoài hay không?" Cô thấp giọng năn nỉ nói.

Bất đắc dĩ thở dài, ngón

trỏ xoa bên trán, Ân Dập Diễm nói: "Oa Oa, anh có rất nhiều việc.”

Suy nghĩ bị chặn lại, nếu

như là người khác, đã sớm bị sa thải rồi, đâu cần phải nghe những lời này của

anh?

"Nhưng mà. . . . .

." Cô nuốt nước miếng, lại nói tiếp: "Nhưng em muốn đi ra ngoài làm

việc a! Như vậy cũng chán mà!"

Lông mày bỗng nhăn lại,

vừa nghe cô cói ở bên cạnh anh rất chán, phúc chốc, sự hung bạo hiện lên trong

đôi mắt anh. Sự dịu dàng lúc trước đã không còn, đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh

thấu xương, giọng nói anh âm trầm, quỷ dị vang lên..

"Từ nay về sau cũng

đừng có nghĩ đến chuyện đó.”

Cô lấy hết dũng khí, ngập

ngừng nói: "Nhưng mà, nhưng mà em rất. . . . . ."

Sở Oa Oa ngẩng đầu, liền

nhìn thấy đôi mắt đem kịt như màn đêm của anh, làm cô sợ hãi. Nhưng cô vẫn ưỡn

ngực, tự động viên mình,