
này sẽ không thể ngu xuẩn như trước được, không thể, tự mình ra mặt!
Lưu Văn Chí ngồi một mình trong quán cơm
nhỏ ăn cơm trưa, mấy hôm nay, anh không đi ăn cũng mọi người. Trương
Bân, Tống Thiệu Lâm, Tiểu Mạt,Triệu Viện Viện đã vào top 10, Vương Lâm
Vương Vĩ nhà giàu, dù không vào công ty cũng chẳng sao, chỉ có mình tình cảm thê lương, so với sự vui vẻ của bọn họ càng tự thấy mình thê thảm.
Anh không muốn ở gần bọn họ
Anh gọi một bát mỳ, ăn mấy miếng đã buông đũa, hoàn toàn chẳng có khẩu vị. Nếu thành tích quá kém thì cũng thôi
nhưng vừa khéo lại đứng thứ 11, chỉ kém một bước mà thôi, bảo anh cam
tâm thế nào đây? Nhưng một bước này lại quá khó đi
Anh thở dài, hung hăng tự đánh mặt mình, mong như vậy có thể làm dịu đi sự dày vò trong lòng
Nhưng một giọng nói thanh thúy từ bên kia vọng lại lại khiến anh chú ý
- Tống Thiệu Lâm kia rõ ràng là quá
giàu có lại muốn tranh đoạt cơ hội này với những người bình thường như
bọn mình, đúng là đáng giận
Lưu Văn Chí ngẩng đầu, thấy bàn đó là Hồ
Giai Giai và bạn thân của cô ta là Vương Kỳ đang ngồi. Giọng nói khi nãy là của Vương Kỳ
Hai người dường như không để ý tới sự tồn tại của Lưu Văn Chí, không coi ai ra gì mà lớn tiếng bàn tán
Hồ Giai Giai lại nói tiếp:
- Nếu là người khác thì thôi,
nhưng Tống Thiệu Lâm này, rõ ràng là thiên kim tiểu thư, con dâu nhà
giày lại muốn giành bát cơm với người nghèo chúng ta. Càng nghĩ càng
khiến người tức giận, với cô ta mà nói chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển
giết thời gian nhưng với chúng mình thì chính là cơ hội đổi đời, cô ta
cũng quá ích kỷ!
Những lời này của hai người như những cây kim sắc nhọn đâm vào lòng Lưu Văn Chí. Thật ra, đây sao không phải
những lời trong lòng anh. Công việc này với Tống Thiệu Lâm mà nói cơ bản là có cũng được chẳng có cũng chẳng sao nhưng với anh mà nói lại là
toàn bộ hi vọng. Nếu Tống Thiệu Lâm chịu rút lui thì anh hoàn toàn có cơ hội vào top 10. Ngày đó anh cố ý để Lý San đi thử cô nhưng Tống Thiệu
Lâm lại như hoàn toàn không có ý rút lui
Chuyện này chỉ có thể nhờ vào sự tự
nguyện của cô ấy, chẳng lẽ anh có thể ép cô ấy sao? Nghĩ vậy, Lưu Văn
Chí cũng có chút oán trách Chu Thiến.
Bên kia, Hồ Giai Giai lại nói tới Vương Kỳ:
- Đáng tiếc, thứ tự của cậu quá xa, nếu là thứ 11, 12 thì mình sẽ có cách giúp cậu
Vương Kỳ tiếc nuối nói:
- Đúng thế, mình đúng là không hơn ai, nếu mình đứng thứ 11 thì định sẽ không bỏ qua cơ hội này
Nói xong ánh mắt hai người đều liếc về phía Lưu Văn Chí
Nói rõ ràng đến thế, Lưu Văn Chí nếu còn không hiểu là bọn họ cố ý nói cho anh thì đúng là kẻ ngốc
Cô ta thực sự có cách có thể giúp anh?
Tim anh đập loạn, tay toát mồ hôi, trong
đầu đủ mọi suy nghĩ rối loạn, lộn xộn. Nhưng dần dần, một suy nghĩ càng
lúc càng rõ ràng hiện rõ: “Tống Thiệu Lâm, mất đi cơ hội lần này cũng
chẳng sao, nhưng mình không thể mất đi hi vọng này…. Chỉ cần có thể kéo
cô ấy xuống, mình có thể tiến lên… Vào top 10 thì nhất định có thể ở lại công ty, có thể an cư lập nghiệp ở đây. Nếu không, làm việc ở ngoài
lương tháng 2,3000 thì đợi đến bao giờ? … Nhưng Thiệu Lâm là bạn của
mình…”
Hồ Giai Giai lại châm thêm mồi lửa:
- Con người ấy mà, ai chẳng biết nghĩ, cuộc sống của mình mới là quan trọng nhất. Đợi đến khi bị đá ra ngoài,
không tìm việc làm, xem bạn bè gì đó có thể giúp cậu hay không?
Lưu Văn Chí đột nhiên nắm chặt tay thành
quyền, như đã hạ quyết tâm, anh nhìn bốn phía, phát hiện chẳng có người
quen thì nghiến răng, đi về bàn Hồ Giai Giai
Hồ Giai Giai nhìn Lưu Văn Chí đang đến gần, nụ cười nơi khóe miệng càng trở nên rõ ràng
ưu Văn Chí ngồi xuống bàn Hồ Giai Giai. Lưu Văn Chí vừa ngồi xuống đã nói:
- Tôi biết lời này là cô cố ý nói cho tôi nghe, tôi cũng biết cô căn bản chẳng phải là muốn giúp tôi,
chẳng qua là muốn Thiệu Lâm không thể vào công ty, không thể tranh giành vị trí trợ lý của Khắc Y với cô
Gương mặt trắng nõn nà của Hồ Giai Giai
tỏa sáng dưới ánh mặt trời, nhưng nụ cười nơi khóe miệng cô ta lại khiến người ta thấy lạnh lẽo
- Không sai, anh nói đều đúng cả. Nhưng anh cũng nên hiểu, chỉ có làm như vậy thì anh mới có hi vọng. Anh cũng mong được tôi giúp đúng không?
Lưu Văn Chí nhìn nụ cười của cô ta mà cảm thấy lạnh người, mới chỉ là cô gái 18 tuổi mà tâm tư lại thâm trầm như
vậy. Anh trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Cho dù không vào top 10 tôi cũng vẫn có thể vào công ty
Hồ Giai Giai bưng miệng cười:
- Nếu đã vậy thì anh còn đến tìm
tôi làm gì? Anh biết rõ, nếu không vào top 10, không được thầy tốt chỉ
dạy thì cơ hội vào công ty sẽ càng lúc càng xa vời. 28 người chọn ra năm người, thực lực tương đương, kết quả này ai dám chắc được?
Lưu Văn Chí bị nói trúng điểm yếu, cúi đầu hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Hồ Giai Giai, hạ quyết tâm hỏi:
- Cô có cách sao? Nếu muốn gian
lận ở công cụ của cô ấy thì không có cơ hội đâu, giờ ai chẳng đều giữ
gìn đồ dùng của mình cẩn thận
Hồ Giai Giai chỉ cười, Vương Kỳ ở bên nói:
- Xem ra anh cũng có tâm tư này
Lưu Văn Chí có chút mất tự nhiên, những
lúc bị dày vò, quả thực cũng từng có suy nghĩ này.