Teya Salat
Con Dâu Nhà Giàu

Con Dâu Nhà Giàu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326212

Bình chọn: 9.00/10/621 lượt.

ì. Chu Thiến hơi ngơ ngẩn, không thể tin được. Cô nhìn anh, thì thào:

- Hi Tuấn…

Môi cứ đóng rồi lại mở, không biết nên nói gì cho phải?

Hi Tuấn với cô? Hi Tuấn? Cô? Quá vớ vẩn! Bọn họ mới quen biết chưa

được bao lâu, hơn nữa Hi Tuấn là đại minh tinh được yêu thích sao có thể thích cô. Quá khó tin, hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Quan trọng nhất là, cô chính là chị dâu của Hi Thành… Đúng, Hi Tuấn không biết

điều này nhưng… Đây là chuyện gì? Sao có thể thành ra thế này?

Chu Thiến nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào. Cô ngơ ngác, ngay cả nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến điều này.

Nên làm gì bây giờ? Cô nên nói sao với Hi Tuấn?

Hi Tuấn nhìn cô ngây như phỗng mà ý cười lại càng sâu. Sớm biết phản ứng của cô đáng yêu như thế thì nên nói sớm mới đúng.

Hi vọng giờ vẫn chưa quá muộn… Trong đầu anh không khỏi hiện ra lúc ở công viên, lúc cô và anh cả nhìn nhau chăm chú. Nhớ tới chuyện này,

lòng anh có chút khó chịu.

Nhưng lần anh anh sẽ không bỏ lỡ nữa, bất kể đối thủ là ai anh cũng

sẽ cố hết sức mà tranh thủ. Đời người đâu có nhiều cơ hội, anh không thể lại bỏ qua…

Anh đứng lên cười thoải mái làm giảm đi chút không khí xấu hổ rồi nói:

- Được rồi, tôi đi đây. Chắc khi Thế Duy xuất viện thì tôi đã đi rồi, đến lcus đó, tôi sẽ chờ điện thoại của em.

Anh lại mỉm cười, mắt phượng tỏa sáng, mái tóc đen dưới ánh sáng mặt

trời mà ánh vàng. Sau đó anh nhìn cô rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nhìn cô chăm chú, mỉm cười thản nhiên, tình cảm sâu đậm khiến lòng Chu Thiến

rối bời.

Ra đến cửa thì anh mới xoay người đi ra ngoài. Nhìn bóng anh biến mất ở bên ngoài thì Chu Thiến mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ông trời rốt

cuộc là đang đùa gì thế? Cái này chẳng hề buồn cười chút nào hết! Cô nên làm gì bây giờ? Cô phải làm sao mới không khiến Hi Tuấn bị tổn thương?

Người con trai tao nhã này chính là người bạn mà cô rất quý trọng!

Qua hai ngày thì Thế Duy xuất viện. Trong hai ngày này, Triệu phu

nhân và Triệu lão gia cùng một số nhân viên cao cấp trong Triệu thị đều

đến thăm Thế Duy, chỉ riêng Triệu Hi Thành từ hôm đó rời đi cùng Tống

Thiệu Vân thì không thấy xuất hiện nữa. Lòng Chu Thiến rầu rĩ, trong đầu cũng có rất nhiều tưởng tượng nhưng sau đó đều nhất nhất phủ định. Lại

nghĩ rồi lại gạt đi, lòng vô cùng phiền chán, hận không thể lập tức đi

tìm Hi Thành mà hỏi cho rõ.

Mãi đến hôm Thế Duy xuất viện thì Chu Thiến mới thấy Triệu Hi Thành

đến đón Thế Duy. Nhìn thấy anh đi vào, lòng Chu Thiến dâng lên niềm vui

khó tả, nụ cười cứ thế mà hiện ra. Nhưng khi cô nhìn thấy Hi Thành thì

nụ cười như đông lại.

Khuôn mặt anh rất tiều tụy, như mấy hôm không được nghỉ ngơi. Áo màu

trắng nhăn nhúm, phần eo cũng rộng không ít. Rõ ràng là anh đã gầy đi…

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chu Thiến đầy nghi hoặc.

Thế Duy thấy cha thì vươn tay đòi cha bế

Triệu Hi Thành mỉm cười đi tới bế Thế Duy vào lòng. Thế Duy vừa nghịch cổ áo của Hi Thành vừa bĩu môi nói:

- Cha, sao cha không đến thăm Thế Duy?

Triệu Hi Thành khẽ hôn lên đôi má bầu bĩnh của thằng bé rồi nói:

- Hai hôm nay cha bận lắm, trong công ty có nhiều việc nên mới không tới

Thế Duy thấy cha là đã rất vui rồi, không nói thêm chỉ, chỉ ôm lấy cổ cha.

Triệu Hi Thành quay đầu nhìn về phía Chu Thiến, trong ánh mắt có cảm xúc rất phức tạp, một lát sau mới nói:

- Mọi thứ chuẩn bị hết chưa?

Chu Thiến nhìn anh, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng cô biết giờ không phải lúc nên chỉ nói:

- Đã chuẩn bị xong rồi

- Vậy đi thôi!

Nói xong Triệu Hi Thành hờ hững xoay người.

Chu Thiến nhìn bóng dáng anh, thoáng giật mình, sau đó cũng vội đi theo

Trong xe, Chu Thiến bế Thế Duy ngồi ở bên ghế phụ. Dọc đường đi cô có một cảm giác rất lại, không thể nói là Triệu Hi Thành lạnh nhạt với cô, lúc anh nói chuyện với Thế Duy thì cũng sẽ tán gẫu đôi câu với cô.

Thỉnh thoảng cũng sẽ cười với cô, chỉ là Chu Thiến luôn cảm thấy có gì

đó không đúng. Cảm giác rằng tuy rằng anh cười với cô nhưng ánh mắt anh

luôn trống rỗng, tựa như anh tự dựng lên một vỏ bọc vô hình ngăn cách.

Cô có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm đến được.

Mấy ngày trước cô hoàn toàn có thể chạm đến tim anh, bọn họ đã từng rung động, chẳng lẽ là ảo giác của riêng cô sao?

Không, không thể nào, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó. Có cơ hội

cô nhất định phải nói rõ chân tướng, không thể kéo dài mãi được, cô rất

không nỡ.

Cứ như vậy mãi cho đến khi về nhà, Triệu Hi Thành bế Thế Duy lên lầu, đặt thằng bé lên giường cho nó nghỉ ngơi rồi nói:

- Thế Duy nghe lời cô nhé, cha phải đến công ty rồi

Nói xong đi đến bên Chu Thiến nói:

- Chu tiểu thư, làm phiền cô rồi

Sau đó đi lướt qua cô mà bước ra ngoài phòng.

Ngữ khí, vẻ mặt của anh như nói với những người làm của Triệu gia, chỉ là khách khí hơn một chút.

Chu Thiến không khỏi đi theo, đứng sau anh mà khẽ gọi lại:

- Triệu tiên sinh, có thể cho tôi chút thời gian, tôi có lời muốn nói với anh

Giọng nói có chút vội vã.

Triệu Hi Thành chậm rãi xoay người lại nhìn cô, trong ánh mắt hiện

lên chút mâu thuẫn nhưng chỉ trong chốc lát khiến cho Chu